" Vân Nhạn tiểu thư quá lời rồi, ta nào có tài cán đó".
Nàng đứng dậy đáp trả câu nói của Vân Nhạn.
"- Vương Phi thật khiêm tốn. Ở đây ai cũng biết người có tài cán hơn người, Vân Nhạn chỉ mong được người chỉ dạy thêm ".
Hoàng hậu cũng lên tiếng:
"- Phải đó! Ngươi hãy tấu một khúc nhạc để bệ hạ cùng bá quan văn võ chiêm ngưỡng.''
Bất quá lời của hoàng hậu khó mà từ chối được. Nàng miễn cưỡng bước lên đỡ lấy cây đàn trên tay.Trên khuôn mặt Vân Nhạn xuất hiện một nụ cười âm hiểm.
Trương Sơ Nhiễm, ngươi dựa vào cái gì mà được ở bên cạnh Thần Vương ca ca mà không phải ta? Hôm nay bổn tiểu thư nhất định hủy hoại vị trí vương phi này.
Ả ta thầm nhủ trong lòng.
Sơ Nhiễm bị bức gãy đàn, tuy nhiên thái độ của nàng lại bình tĩnh lạ thường. Kiếp trước, khi còn ở cô nhi viện, nàng có tham gia lớp học nhạc, đã từng đi biểu diễn hoà nhạc ở các câu lạc bộ cho thiếu nhi.Nhưng khi lớn lên,nàng không còn thời gian để theo học nữa.
" - Bẩm bệ hạ, cho phép thần muội được sử dụng thêm trống ".
Sơ Nhiễm chẳng hề sợ hãi, và còn yêu cầu thêm nhạc cụ.
"- Được. Người đâu, đem trống lên đây! " Hoàng thượng liền đồng ý, cho người đi chuẩn bị.
Vân Nhạn bỗng dự cảm không lành. Tiếng đàn cất lên, mọi người đều im lặng lắng nghe. Bản nhạc buồn man mác, u sầu, về sau lại dồn dập, từng âm thanh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-than-thong-uong-buong-cua-ta/3593775/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.