Chương trước
Chương sau
“ Tiểu thư! Sao người lại ngủ ở đây, mau tỉnh dậy nha?”
“Ách?” Tô Tuyền mở mắt ra, chỉ thấy nha hoàn thân cận Thẩm Mi đang đứngtrước mặt nhìn nàng đầy lo lắng. Nàng sửng sờ nhìn Thẩm Mi, đầu óc cóchút mơ hồ không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
“Tiểu thư, nếu như người mệt người nên trở về giường nghỉ ngơi ko cầnphải ngủ ngồi như vầy, nếu lỡ không cẩn thận sẽ ngã từ trên ghế xuốngnha.”
Nghe vậy, nàng liền cúi người nhìn lại mình. Lúc này, nàng mới nhận ramình đang ngồi trên chiếc ghế dựng sát cửa sổ, tay phải còn đang dựa vào cạnh bàn mà chợp mắt. Phía trên đầu gối là quyển sách y dược đã đọcđược một nửa.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, đây giống như là khuê phòng của nàngtrước khi nàng vào cung. Nhưng… chẳng phải nàng đã tiến cung, còn bịngười hãm hại đẩy vào hồ lạnh sao? Thế nào mà chớp mắt nàng đã ngồi ởchỗ này?
Nhìn quanh một hồi nàng thật khẳng định đây là khuê phòng của nàng nha.Mỗi một đồ vật trong phòng nàng đều vô cùng quen thuộc. Nhưng… làm saocó khả năng này xảy ra? Đến tột cùng là đã phát sinh ra chuyện gì?
Tô Tuyền hoang mang vỗ vỗ trán. Từ lúc tiến vào hậu cung, thậm chí nổiđau đớn vô lực khi vùng vẫy dưới hồ, mọi cảm xúc nàng đều cảm nhận rấtrõ rệt. Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là một giấc mộng, không phải thực. Đếntột cùng, đâu là thực? đâu là mộng tưởng? Nói thật lúc này đây nàng hoàn toàn không thể phân biệt được. Không biết chính mình vừa rồi có phảiđang nằm mộng hay không?
“ Tô Tuyền! Tô Tuyền có ở trong phòng không?”
Tiếng rống của nam nhân vang lên dọa chủ tớ Tô Tuyền nhảy dựng, nàng lập tức đứng dậy khỏi ghế. Tạm thời dẹp đi cái hoang mang là mộng hay không là mộng của mình. Lo sợ tự hỏi “ Đại ca sao lại có thể đến đây?”
Tô gia tuy là danh môn nhiều đời nhưng gần đây cũng có phần sa sút. MàTô Tuyền nàng là do tiểu thiếp sinh ra, nên Tô Hoắc thân là con củachính thê luôn đối với nàng tràn ngập khinh khi và ghét bỏ, không lúcnào đối đãi với nàng như muội muội ruột.
Bởi vì luôn không được xem trọng nên ở trong phủ, Tô Tuyền luôn luôn cẩn thận dè dặt, đặc biệt luôn cúi đầu nhường nhịn. Không muốn mọi ngườichú ý đến một nhị tiểu thư như nàng, nàng luôn làm mọi chuyện một cáchyên lặng tránh kéo đến phiền hà không cần thiết.
Đại ca Tô Hoắc từ nhỏ đến giờ rất ít cùng nàng qua lại. Cho nên hôm nayhắn đến tìm nàng làm cho nàng vô cùng ngạc nhiên. Nhưng… cảnh tượng nàycó phần quen thuộc, giống như trước đây đã xảy ra một lần rồi.
Thẩm Mi mở cửa phòng, cung kính đón Tô Hoắc bước vào “ Đại thiếu gia”.
“ Đại ca” Tô Tuyền cũng cung kính hành lễ với hắn.
Tô Hoắc năm nay hai mươi bảy tuổi. Bảy năm trước, Tô phụ qua đời. Tô gia từ đó đều do một tay hắn quản lý mọi việc. Hắn vừa ngồi xuống bàn tròngiữa phòng, liền hiện ra khuôn mặt có chút không kiên nhẫn, nói “Qua đây ngồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”
“Dạ” Tô Tuyền ngoan ngoãn đi đến bên bàn ngồi xuống.
Đợi nàng ngồi vào ghế, Tô Hoắc liền mở miệng “Ngươi cũng đã mười támtuổi, đến lúc xuất giá rồi. Ta dự tính một tháng nữa sẽ đem ngươi đưavào hậu cung thay Tô gia mà tranh một vị trí.”
“Cái gì?” Tô Tuyền trợn mắt kinh ngạc.
Ở Đoạn quốc, các gia đình quan lại có chứ vụ nhỏ thường đem nữ tử tronggia tộc đưa vào hậu cung để lấy lòng đương kim Hoàng Thượng mong HoàngThượng sẽ ban cho một chức vụ khác tốt hơn. Tuy sớm hiểu rõ, nhưng nàngkhông ngờ chuyện này lại có thể rơi lên người nàng khiến nàng không nhịn được mà hốt hoảng.
“Ngươi tuy là do tiểu thiếp sinh ra, xuất thân không tốt, may mắn là cókhuôn mặt xem ra không tồi, coi như cũng có chút giá trị. Lần này vàocung, ngươi phải vì Tô gia cố gắng đem hết khả năng ra làm cho VươngThượng yêu thương ngươi, biết không?”.
Tô Hoắc mặc dù đã sớm làm quan nhưng vẫn chỉ ở bậc trung không tiến thêm được. Hắn đã sớm định, chờ Tô Tuyền mười tám sẽ đem nàng tiến nhập hậucung lấy lòng đương kim Hoàng Thượng. Có như vậy hắn mới mong thuận lợithăng cấp, hảo hảo phát huy tài năng trong triều.
Tô Tuyền trong lòng vô cùng hoảng hốt, chưa hề mở miệng đáp trả. Nàng rõ ràng có ần tượng rằng chính mình trước đây đã từng nghe đại ca nóinhững chuyện y như thế này một lần rồi. Đây rốt cuộc là ảo giác của nàng hay là đã từng phát sinh chuyện giống như thế này trước đây?
Nàng càng ngày càng rối loạn không phân rõ đâu là hiện thực đâu là trong ảo giác.
“Ngươi phát ngốc ra đó làm gì?” Tô Hoắc tức giận nhăn mi nói “Ngươi ngay cả một tiếng cũng không nói thật giống như kẻ câm điếc, thế này làm sao có thể lấy lòng Vương thượng?”.
“Ách?” Tô Tuyền nhanh chóng hồi phục tinh thần, thấp giọng nói “Đại ca, thật có lỗi.”
“Xin lỗi có thể dùng được sao? Ngươi nếu như vẫn cứ tiếp tục thờ ơ nhưvậy thì cho dù khuôn mặt có khả ái cũng chẳng làm Vương Thượng chú ýđến”. Tô Hoắc có chút phiền chán đứng dậy, không muốn ở lại “ Khi nàobiết chính xác thời gian tiến cung ta sẽ cho người đến nói với ngươi.Ngươi nên chuẩn bị cho thật tốt đi.”
“Dạ” lần này Tô Tuyền nhanh chóng trả lời.
Thẩm Mi cung kính tiễn Tô Hoắc rời đi.
Đến khi cửa phòng lại đóng lần nữa, nàng liền phấn khởi nhanh chóng chạy đến trước mặt chủ tử của mình “ Tiểu thư, người chỉ cần tiến cung làmphi tần là có thể thoát khỏi nơi này nha. Không cần phải tiếp tục dèdặt, cũng không cần phải nhìn mặt của đại thiếu gia mà sống nữa.”
Nàng từ nhỏ đã theo hầu bên cạnh tiểu thư, có thể nói là cùng nhau lớnlên, tình cảm giống như tỷ muội. Nàng biết rất rõ tiểu thư ở Tô gia luôn không được sủng ái, mặc dù là tiểu thư nhưng từ nhỏ đã phải chịu rấtnhiều ủy khuất. Cuộc sống lúc nào cũng phải dè dặt từng chút một.
Nương của tiểu thư sau khi sinh tiểu thư một vài năm thì mất đi, tiểuthư ngay cả một chổ dựa cũng không có. Lần này nếu may mắn được VươngThượng sủng ái, sẽ chuyển mình trở nên uy quyền, cho nên nàng mới thậtphấn khích.
Đối mặt với sự chờ mong của Thẩm Mi, Tô Tuyền chỉ lắc đầu cười khổ “Thẩm Mi, vào hậu cung là phúc hay là họa còn chưa biết được, đừng vội vuimừng”.
Nàng không có vui vẻ như Thẩm Mi vì nàng rất rõ ràng hậu cung chính làchiến trường của phi tần, ngoài mặt luôn vui vẻ hòa thuận nhưng đằng sau là tranh thủ tình cảm, tranh giành địa vị, càng đấu càng trở nên nghiêm trọng. So với những cuộc tranh giành giữa các thê thiếp trong gia đìnhthế gia thì tàn khốc hơn nhiều.
Tô Tuyền lần nữa lại rơi vào hoang mang, lời nói của Thẩm Mi lúc nảynàng cũng có ấn tượng, cả lời nàng nói dường như cũng không sai. Thẳngđến giờ nàng vẫn cảm thấy tất cả giống như đã xảy ra rồi, đến tột cùngđây có thật là ảo giác của nàng không?
Nếu như thật không phải ảo giác, kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì? À, nàng nhớ hình như có một con quạ.
“Ách___Ách___Ách___”.
Lúc này một con quạ đen đột nhiên bay đến đứng bên cửa sổ. Tiếng kêukhàn đặc giống như đang báo cho Tô Tuyền biết chuyến vào cung này là họa không phải phúc. Tiếng kêu cực kì hưng phấn.
“Kì lạ, sao tự nhiên lại có con quạ xuất hiện ở đây?” Thẩm Mi tức giậnnhanh chóng chạy đến bên cửa sổ đuổi con quạ “Đi, đi, đi, mau đi đi,đừng đem uế khí đến tìm chúng ta”.
“Ách___Ách ___”.
Quạ đen bay lên bầu trời nhưnng vẫn tiếp tục kêu lên. Nghe được Thẩm Micực kì tức giận, hận không thể đem dây thừng đến trói cái miệng của nólại.
Tô Tuyền kinh ngạc, không dám tin. Đến giờ phút này nàng cuối cùng cũngkhẳng định, nàng đúng là đã thấy việc này lần thứ hai. Kế đến chuyện gìsẽ phát sinh, nàng sớm đã biết rõ vì nàng đã trải qua một lần rồi.
Đến cuối cùng chuyện này là sao? Nàng làm sao lại….
Nếu Ông Trời có mắt… hãy cho nàng sống lại 1 lần nữa, nàng sẽ thay đổi tất cả.>>
Nàng cực kì kinh ngạc, vuốt lấy ngực chính mình.
Cho nên việc vào hậu cung rồi bị đẩy xuống hồ, tất cả đều là thật, đềuđã phát sinh… Chẳng lẽ nàng một lần nữa được trở về thời khắc lúc chưanhập cung?
Ha...ha…ha… Lão Thiên gia thật nghe được nổi bất công của nàng, cho nênđể cho nàng sống lại một lần nữa , để cho nàng có cơ hội tự sửa lại sốphận của bản thân.
“Tiểu thư, người ngàn vạn lần đừng để ý tới con quạ đen kia, người nhấtđịnh sẽ có cuộc sống rất tốt trong hậu cung.” Sau khi đã đem con quạđuổi đi, Thẩm Mi nhanh chóng đến trước mặt chủ tử nhẹ nhàng an ủi.
“Không đâu, con quạ kia… cảnh báo tốt lắm…” Tô Tuyền có phần nhỏ giọng nói.
“Hả?” Thẩm Mi buồn bực nhíu nhíu mày.
“Thẩm Mi, ta hiện tại cần suy nghĩ một chuyện, ngươi đứng sang một bên đừng quấy nhiễu ta”.
Tô Tuyền đẩy Thẩm Mi đứng sang một bên, bắt đầu rơi vào trầm mặc. Nàngtin rằng nàng thật sự sống lại , mà hiện tại nàng còn biết rõ chuyện gìsẽ phát sinh. Nếu muốn thay đổi vận mệnh, từ thời khắc này nàng phải bắt đầu suy tính. Tuyệt đối không để mình giẫm lên vết xe đổ.
Nếu thời gian đúng như suy tính, một tháng sau nàng sẽ thuận lợi đưa vào hậu cung, được phong làm Tô tần. Đại ca cũng được thăng quan, đạt đượcmục đích. Bất quá nàng phải đợi thêm một tháng nữa mới có thể gặp hoàngthượng, mà hắn cũng chỉ ở lại có một đêm nàng đã hoài thai.
Ba tháng sau, Man tộc lại chiếm đánh biên giới. Hoàng Thượng thân chinhxuất binh, rời khỏi Vương đô. Cũng chính vào những ngày này, nàng bịngười khác đẩy vào hồ, hương tiêu ngọc tán.
Bởi vậy, hiện tại nàng đang lo lắng một vấn đề, đó là nàng có nên vàocung hay không? Hay là tranh thủ thời gian trước khi vào cung trốn khỏiTô phủ, thoát được tử kiếp?
Nhưng nếu nàng đào tẩu, đại ca khẳng định là rất tức giận sẽ phái ngườiđi tìm nàng khắp nơi, mà nàng một cô nương không có chỗ dựa làm sao cóthể thoát được sự truy đuổi của đại ca, chạy ra bên ngoài sống yên yênổn ổn?
Hơn nữa, nàng dù sao cũng là người của Tô gia, cho dù đại ca xem thườngnàng là con thị thiếp nhưng vẫn cấp cho nàng chi tiêu, ăn mặc. Nếu nàngngay thời điểm quan trọng mà trốn đi hình như quá vô tình vô nghĩa thìphải?
Cho nên nàng vẫn phải vào cung, để đại ca được thăng quan tiến chức, coi như là đã đền đáp hắn. Như vậy từ nay, nàng và hắn không ai nợ ai. Sauđó nàng sẽ tìm cách giả chết rời khỏi cung. Như vậy sẽ không sợ có người truy tìm, cũng sẽ an tâm sinh sống không kiêng dè ai nữa.
Vậy lúc vào cung, nàng có nên âm thầm báo thù người đã hại nàng không?Nàng với người kia xác thật có cừu hận. Nhưng ở lại trong cung cùngngười kia đấu đến một mất một còn chỉ để báo thù, rồi vui vẻ trong chốc lát thì nàng thà rằng đem chuyện này buông bỏ, cố gắng nghĩ biện phápđể bản thân thuận lợi xuất cung còn tốt hơn.
Tô Tuyền vô thức vuốt vuốt bụng. Nàng muốn vào cung thật sự còn một lýdo khác. Kì thật là bởi vì đứa nhỏ. Nàng muốn một lần nữa có đứa nhỏ,sau đó nàng sẽ tận lực tìm cách để đứa nhỏ suông sẻ sinh ra.
Trong thời khắc nàng bị lạnh nhạt kia, đứa nhỏ trong bụng nàng chính làniềm vui lớn nhất. Tuy rằng đứa nhỏ chưa sinh ra nhưng nàng đã đối vớihắn thật nhiều yêu thương. Nàng muốn con của chính mình, muốn đem đứanhỏ ra khỏi hậu cung bắt đầu một cuộc sống mới. Tuy rằng không có biệnpháp cho đứa nhỏ một người cha, nhưng nàng sẽ đem hết toàn bộ yêu thương của mình nuôi hắn khôn lớn, bù đắp tiếc nuối không có cha cho hắn.
Nếu đã quyết định vào cung, từ giờ nàng phải bắt tay vào việc chuẩn bịthật tốt con đường rời khỏi hậu cung của mình. Để giả chết trong hậucung trước tiên nàng phải sắp xếp kế hoạch đã.
Về phần Thẩm Mi, không những bằng tuổi, các nàng còn xem nhau như tỷmuội. Vốn muốn Thẩm Mi theo cùng nàng vào cung nhưng bây giờ nàng đãthay đổi chủ ý. Định sẽ đem tất cả ngân lượng, trang sức mấy năm naygiành dụm đưa cho Thẩm Mi. Trước tiên đưa Thẩm Mi ra khỏi phủ, để ThẩmMi tạm thời tìm một nơi tương đối xa Vương đô dừng chân chờ nàng ra khỏi hậu cung sẽ hợp lại. Chủ tớ hai người sẽ rời khỏi Vương đô, đến một địa phương khác bắt đầu lại cuộc sống.
Coi như sống lại lần thứ hai, nàng cũng không xác định được bản thân cóthể thuận lợi từ trong cung tìm được con đường sống mà đi ra hay không.Nếu như kế hoạch của nàng thất bại, không có chủ tử Thẩm Mi ở lại trongcung chẳng phải sẽ rất đáng thương. Cho nên nàng tình nguyện đuổi ThẩmMi đi, như vậy chí ít vẫn có một người thoát khỏi hậu cung hiểm ác.
Sau khi sắp xếp quyết định của mình thật tốt, Tô Tuyền mới nói cho ThẩmMi biết an bài của mình. Bất quá nàng không nói, nàng biết trước chuyệngì sẽ xảy ra trong hậu cung, nàng chỉ nói nàng không muốn mãi mãi bịgiam ở trong hậu cung cho đến chết. Nên nàng sẽ nghĩ biện pháp ra khỏicung, nhưng điều đầu tiên là Thẩm Mi phải ở bên ngoài chờ nàng.
Thẩm Mi nghe xong vô cùng lo lắng “ Tiểu thư, Hoàng cung không phải lànơi đơn giản, người vào nơi đó rồi còn có thể đi ra được nữa sao?”
Nàng không phải muốn nói tiểu thư nói sai, nhưng Hoàng cung đã canhphòng cẩn mật như vậy thì hậu cung còn đáng sợ như thế nào. Làm sao tiểu thư có thể từ đó đi ra đây?
“Ta có tính toán riêng của ta, ngươi tự lo tốt cho mình là được”. Mặc dù mấy năm nay ở Tô phủ, Tô Tuyền luôn yên lặng sống nhưng nàng cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, chẳng qua là nàng lương thiện lại muốnbình yên, nên không muốn phiền hà dính lấy bản thân mà thôi.
Nhưng trãi qua chuyện trước đây, nàng biết nàng sai rồi. Ở Tô gia, nàngthật có thể tránh được phiền hà nhưng trong hậu cung thì… cho dù nàngkhông chọc người thì người cũng sẽ không buông tha nàng chính vì nànghoài thai Long chủng. Cho nên lần này nàng phải thay đổi. Cố gắng vìchính bản thân nàng mà suy tính, có như vậy mới không rơi vào kết cuộcgiống như trước.
Lần này vào cung, nàng sẽ không im lặng để người khác khi dễ nữa, nàng phải kiên cường lên để bảo vệ chính bản thân mình.
“Thế nhưng, tiểu thư… ”
“Thẩm Mi, chẳng lẽ ngươi không nghe ta nói gì sao?” vẻ mặt Tô Tuyền vôcùng lạnh đứng lên “ Ta đã suy xét rất cẩn thận mới đưa ra quyết địnhnhư vậy. Đây là vì muốn tốt cho tương lai của chúng ta. Nếu ngươi muốngiúp ta thì tốt nhất ngươi nên nghe theo lời ta. Cứ rời khỏi Tô phủ,đừng theo ta tiến cung.”
Tuy Thẩm Mi thật lo sợ khi sắp phải xa tiểu thư nhưng nàng cũng chỉ cóthể gật đầu “Dạ, nô tỳ hiểu… Nô tỳ sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiểuthư.”
“ Vậy mới là Thẩm Mi tốt của ta.” Tô Tuyền thở ra nhẹ nhõm, sau đó nàngđặc biệt dặn dò “ Nhớ kỹ, nếu sau nửa năm mà ta vẫn chưa đi ra, hoặcngươi nghe bất kì tin tức gì không tốt về ta. Ngươi phải lập tức đi khỏi nơi chờ ta, không được chần chừ, biết không?”
“Tiểu thư, nô tỳ không muốn nghe người nói những chuyện xấu như vầy đâu tiểu thư.” Thẩm Mi nhăn mặt lắc đầu.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ cố gắng đến gặp ngươi đúng thời hạn, rồi chúng ta cùng nhau rời đi.” Tô Tuyền vui vẻ cười.
Tuy không cùng chung huyết mạch nhưng Thẩm Mi còn hơn là người nhà củanàng. Hai người cùng nhau lớn, cùng nhau chia sẻ vui buồn, hoạn nạn. Cho dù nàng không thể tránh được kiếp này, nàng vẫn mong nửa đời sau củaThẩm Mi sống được thật tốt. Nàng dĩ nhiên càng muốn mang hài tử cùngThẩm Mi bắt đầu lại cuộc sống mới. Không phải là thân phận chủ tớ mà sẽlà tỷ muội tốt của nhau. Nên nàng càng phải cố gắng sẽ không vì bất cứgì mà từ bỏ.
Một tháng sau,
Tô Tuyền quả nhiên thuận lợi được đưa vào Đoạn vương cung làm một phitần của đương kim Hoàng Đế. Tô Hoắc cũng vì vậy mà được phong quan vàoLễ Bộ. Tuy chức quan vẫn không được như hắn mong muốn nhưng có còn hơnkhông.
Lại nói, Vương Thượng từ lúc đăng cơ đến nay, trong hậu cung không biếtbao nhiêu cung tần mỹ nữ nhưng đến nay hắn cũng chưa lập Hoàng Hậu. Hậucung chia làm ba cấp bậc, những người có gia thế mới bước vào hậu cungthì được phong làm Tần, muốn lên làm Phi thì còn phải xem bản lãnh củangười đó ra sao, cao nhất chính là Hoàng Hậu. Hiện tại trong Hậu cungcao nhất cũng chỉ là vài vị Quý Phi.
Tô gia tuy có phần sa sút nhưng vẫn là một trong những gia tộc nhiều đời làm quan nên Tô Tuyền vừa vào cung liền được phong làm Tô Tần hưởng đãi ngộ tốt hơn nhiều so với một số người khác.
Kiếp trước, nàng không tranh không cầu, muốn tiếp tục giữ lại thói quensống lẵng lặng như khi ở Tô phủ nên ít cùng các Phi Tần khác qua lại .Kiếp này nàng vẫn sẽ không qua lại với các nàng ấy nhưng bất đồng lànàng sẽ làm một vài chuyện xem như là mờ ám.
Đầu tiên, nàng không chút keo kiệt dùng chính đồ cưới của mình thưởngcho các cung nữ bên người lấy lòng họ để đảm bảo họ sẽ không phản bộinàng. Kế đến nàng lại hối lộ cho những thái giám có quyền lực trong cung bắt đầu lót đường cho nàng sau này thuận lợi rời cung.
Bản thân nàng hiểu rất rõ, muốn ra khỏi nơi đây, vai trò của mấy vị công công là cực kì quan trọng, nàng phải tận dụng mối quan hệ này cho thậttốt. Nàng vẫn như trước không lui tới với các Phi Tần vì nếu nàng thayđổi quá nhiều, sợ là những chuyện phát sinh sau này sẽ không giống nhưnhững đã phát sinh ở kiếp trước. Nên nàng chỉ lựa chọn thay đổi một chút tại tẩm cung của mình, các nơi khác vẫn cứ y như trước là được, hy vọng kế hoạch của nàng sẽ thuận lợi thực hiện.
Những tưởng nhân lúcmọi người không chú ý, sẽ không ai biết nàng ở phía sau làm một sốchuyện mờ ám. Nhưng Tô Tuyền sai hoàn toàn. Tất cả những chuyện nàng lén lút làm đều không thể nào qua mắt được Vương Thượng.
“Văn Chẩn, ngay cả ngươi cũng thu được rất nhiều thứ tốt từ nàng nha!”
Bên trong ngự thư phòng, Đoạn Nguyên Lẫm một bên nghiêm túc xem tấuchương, một bên lên tiếng chế giễu Văn Chẩn công công đang đứng phíasau. Hắn đối với thói mưu cầu tư lợi của hạ nhân từ lâu đã không cótrách cứ gì, chỉ cần đừng làm rối loạn mọi thứ hắn sẽ không để tâm đến.
Đoạn Nguyên Lẫm năm nay ba mươi tuổi, khuôn mặt chính trực, mày kiếm cao vút, ngũ quan sắc xảo. Tuy không phải là xuất chúng nhưng chỉ cần thấyhắn một lần cũng làm cho người khác có ấn tượng vô cùng sâu. Trên ngườihắn tản ra một loại khí phách bức người, hơn nữa lời nói lãnh ngạothường làm cho người khác không rét mà run.
Lúc này, hắn mặc một bộ trường bào màu tím. Cổ áo, tay áo đều viền kimvân(1) , trên đầu mang một chiếc vương miệng nạm đá quý. Toàn thân vừacó chút trầm ổn vừa có chút gì như tức giận.
“ Vương Thượng, ai cũng đều nhận cả. Nô tài… nếu như không nhận thìgiống như… thật không phải nha.” Văn Chẩn vừa xấu hổ cười vừa nói, không dám có bất cứ che dấu gì với vị chủ tử này của hắn.
Ở trong cung Đoạn quốc, mọi người truyền rằng nếu muốn mọi chuyện thuậnbuồm xuôi gió thì phải hảo hảo nịnh bợ hai vị công công. Trong đó, vịluôn luôn ở bên cạnh Vương Thượng, chính là Văn Chẩn công công. Hai vịcông công này đối với việc trong cung lẫn ngoài cung đều có ảnh hưởngkhông nhỏ. Hậu cung Phi Tần, ngay cả các quan viên triều đình cũng không ít người lén lút nịnh bợ bọn hắn.
Nếu đã lén lút lấy lòng, vậy tốt nhất là nên lấy lòng cả hai tránh chomột trong hai bất mãn. Cho nên Tô Tuyền đương nhiên phải hối lộ cho cảhai người.
“Nàng ta thật rất hào phóng nha! Từ khi tiến cung đến giờ hình như chưa từng nhàn rỗi. Một người cùng lúc có hai bộ mặt quả thật là không đơngiản.” Đoạn Nguyên Lẫm cười nhạt.
Tô gia nhiều đời làm quan nên khi Tô Hoắc muốn đưa muội muội tiến cunghắn cũng không có cự tuyệt, tuy Tô gia bây giờ suy sút nhưng cũng khôngchắc được một ngày nào đó có thể lại Đông Sơn tái khởi, mặt khác hắn đềbạt Tô Hoắc cũng chính là muốn đè xuống kiêu ngạo của các Quan lại khác, cho bọn hắn một chút cảnh giác. Như vậy đối với hắn cũng không có gì là bất lợi.
Hắn từ đầu đến cuối làm mọi chuyện đều đem Quốc gia làm trọng, chưa hềđể việc nữ nhi tình trường vào trong lòng. Hậu cung Phi Tần đối với hắnđơn giản chỉ có công dụng nối dõi tông đường cùng cân bằng các thế lựctrong triều, không liên quan gì đến tình yêu nam nữ cả.
Cho dù vậy, trước khi Tô Tuyền tiến cung hắn vẫn không khỏi cho người đi dò xét cuộc sống của nàng. Biết rõ nàng thân là nhị tiểu thư nhưng cũng chỉ do tiểu thiếp sinh ra, thân phận thấp kém luôn không được coitrọng. Tuy khuôn mặt xinh đẹp, lời nói nhẹ nhàng dễ nghe nhưng cũngchẳng được người chú ý đến.
Cứ tưởng khi vào cung nàng cũng sẽ yên lặng sống, không nghĩ tới nàngngoài mặt vẫn như cũ nhưng sau lưng lại lén lút làm nhiều chuyện nhưvậy, thật là ngoài dự đoán của hắn. Nàng quả là đã được đại ca nàng chỉdẫn tận tình, nghĩ rằng vào cung luôn phải đem tâm cơ ra trù tính sao?Hậu cung rốt cuộc có ma lực hấp dẫn gì mà khiến cho một nữ tử đơn thuầnnhư nàng sau khi vào cung lại nổi lên tâm cơ sâu kín như vậy?
Ban đầu, hắn đối với Tô Tuyền không có hứng thú, nhưng khi phát hiện ranàng thay đổi nhiều như vậy sau khi vào cung thì trái lại hắn lại cóđiểm cảm thấy thú vị, cho nên mới chú ý đến nàng nhiều hơn một chút.
Chỉ là, ở Hậu cung, thủ đoạn của nữ nhân còn không nhiều hay sao? Hắnxem qua vô vàng tâm cơ, giờ còn ngại ít nữa sao? Mà nàng, có thể giở rathủ đoạn lừa gạt như thế nào nữa? Thật làm cho hắn có cái nhìn khác đốivới nàng hay cuối cùng vẫn là giống như những phi tần không đáng chú ýkhác?
“Vương Thượng, sống trong hậu cung thật không dễ gì. Nương nương nhưvậy… cũng chỉ là suy nghĩ cho mình mà thôi, ai mà không như vậy chứ?”Văn Chẩn thay Tô Tuyền nói vài lời tốt, dù gì hắn thu của nàng cũngkhông ít.
“Thật là, ngươi nhìn xem, ngươi bây giờ còn nói tốt cho nàng. Nàng quảnhiên không bạt đãi ngươi.” Đoạn Nguyên Lẫm hừ lạnh một tiếng.
“Nô tài đáng chết.” Văn Chẩn lập tức im lặng, miễn cho lại hại tới thân.
Đoạn Nguyên Lẫm đem tấu chương đã xem được một nửa gập lại. Suy nghĩ một chút mở miệng hỏi “Tô tần tiến cung đã được bao lâu rồi?”
“Dạ bẩm Vương Thượng, cũng đã một tháng rồi ạ.”
“Nhanh như vậy!” Không nghĩ tới thoáng một cái mà đã lại qua một tháng. Xem ra cũng đến lúc đi gặp nàng rồi.
Nàng sẽ làm cho hắn bất ngờ hay cũng như những phi tần nhàm chán, đơn điệu khác. Hắn thật mong chờ.
--------------------------------------------------------------
Hậu cung
Nếu như nàng nhớ không lầm thì hôm nay nàng sẽ lần đầu gặp hắn nha!
Tô Tuyền ngồi trong tẩm cung của mình, ngoài mặt vô cùng điềm tĩnh nhưng sâu trong nội tâm nàng đang rất khẩn trương. Nàng lo sợ, nếu hôm nayĐoạn Nguyên Lẫm không xuất hiện giống như trước đây thì hài tử của nàng cũng sẽ không xuất hiện. Như vậy những chuyện xảy ra sau này có thểcũng sẽ không xảy ra giống như vậy.
Đối với nàng, đây thật sự là một điều xấu. Bởi vì như vậy lợi thế biếttrước mọi chuyện của nàng cũng biến mất, mọi chuyện nếu không lặp lạinàng sẽ không thể kiểm soát được tình hình nha.
Sau khi vào cung, nàng phát hiện do nàng thay đổi một số chuyện, tìnhhuống dường như cũng không hoàn toàn giống như trước đây, có một vài thứ nàng không kiểm soát được. Hiện tại nàng chỉ hy vọng sự việc quan trọng này sẽ xảy ra…
“Nương nương” Lúc này tiểu cung nữ thân cận của nàng phấn khởi chạy vàotrong cung, “Vương Thượng đang trên đường đi đến tẩm cung của người nha, vậy là hôm nay nương nương có thể gặp được Vương Thượng rồi.”
Các nàng đã trông chờ sự xuất hiện của Vương Thượng một tháng nay, cóthể được sủng ái, thuận lợi ở hậu cung hay không đêm nay là cực kì quantrọng. Chả trách tiểu cung nữ vui vẻ không dứt như vậy.
Hắn thật sự tới đây! Tô Tuyền từ trên giường nhỏ đứng dậy, sốc lại tinhthần chuẩn bị đối mặt “Mau chuẩn bị nghênh đón Vương Thượng nha.”
“Dạ”
Nàng mang theo tất cả người trong tẩm cung ra cửa tiếp giá, vừa nhìnthấy Đoạn Nguyên Lẫm cùng công công theo sau nàng liền quỳ xuống hành lễ “ Thần thiếp Tô Tuyền khấu kiến Vương Thượng, Vương Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Nô tỳ khấu kiến vương Thượng, Vương Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Chúng nô tỳ cũng theo sau nàng quỳ xuống hành lễ.
Đoạn Nguyên Lẫm đứng trước mặt Tô Tuyền, vươn tay về phía nàng “Tô tần, đứng lên đi”.
Tô Tuyền kinh ngạc nhìn bàn tay ngay trước mặt mình. Nàng nhớ kĩ, kiếptrước nàng hành lễ một hồi hắn cũng không có bất cứ hành động gì, chỉtrực tiếp lướt qua người nàng đi vào bên trong, vừa đi vừa kêu nàng đứng dậy, thái độ đối với nàng vô cùng lãnh đạm.
“Không đứng dậy? Chẳng lẽ còn cần bản vương đỡ ngươi?” Hắn trào phúng nói.
“Ách?” Tô Tuyền lập tức trấn định, ưu nhã cầm lấy tay hắn đứng dậy tiếp tục giữ bình tĩnh “Đa ta Vương Thượng”
Nàng ngẩn đầu nhìn hắn, lúc này lần đầu tiên hắn mới nhìn rõ nàng. Nàngcó ngũ quan tinh tế, mái tóc đen tuyền thẳng mượt, một đôi mắt dịu dàngđầy mê hoặc, kết hợp một thân xiêm y trang nhã . Đẹp nhưng không mất đivẻ tao nhã tinh tế, quả là một người rất tốt.
Nàng rất đẹp, nhưng hắn từ sớm đã nhìn qua biết bao nhiêu mỹ nữ, đối với hắn mỹ nhân đã là vô tác dụng. Nếu nàng không có gì đặc biệt thì cũngchẳng đáng để hắn quan tâm đến.
Hắn cười nhẹ nhìn nàng “Quả là rất đẹp.”
“Tạ Vương Thượng khen ngợi.” nàng cẩn thận trả lời.
Một lần nữa gặp hắn, nàng lại nhớ cảm xúc khi gặp hắn lần đầu, nhìn hắncao cao tại thượng, khí phách bất phàm giống như Thái sơn cao tột trời,làm cho nàng vừa kính vừa sợ, thậm chí khẩn trương đến mức cả người phát run, tay chân luống cuống. Nhưng hiện tại nàng đã không còn là Tô Tuyền không hề có bất cứ kinh nghiệm nào như trước nữa. Đã từng bị lạnh nhạtvô tình, bị hại cho đến chết. Sống lại nàng đã có một trái tim kiêncường hơn, để đạt mục đích nàng không sợ gì cả mà cũng không bị uy quyền của hắn làm cho khiếp sợ nữa.
Hôm nay, hắn cũng chỉ là một quân cờ trong tay nàng mà thôi. Chỉ cầnqua đêm nay, hai ngươi bọn họ sẽ không gặp lại nữa, nàng sẽ đi con đường của chính nàng không liên quan gì đến hắn hết.
Đoạn Nguyên Lẫm hơi nhăn mày nhìn, lúc này vẻ mặt nàng kiên định khônghoảng hốt giống như đã sớm trải qua hết những sóng to gió lớn trong đời. Một chút cũng không giống như khuê nữ danh môn chưa từng trải.
Nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân thế nào? Hắn càng lúc càng hoang mang.
“Vương Thượng, người không tiến vào sao ạ?” lúc này Tô Tuyền mở lời kéo suy nghĩ của hắn trở lại.
Đoạn Nguyên Lẫm lấy lại suy nghĩ, khẽ cười thành tiếng, sự tình bắt đầu có chút thú vị rồi. Nữ nhân này… thâm tàng bất lộ nha.
Hắn nhanh chóng đi vào tẩm cung, nàng cũng nối bước theo sau hắn đi vào. Cung nữ, thái giám chỉ đứng hầu bên ngoài chờ phân phó.
“Tô tần vào cung đã được một tháng, mọi thứ đã quen hết chưa?” hắn vừa đi vừa thuận miệng hỏi.
“Nhờ phúc của Vương, mọi thứ thần thiếp cũng đã quen rồi ạ.”
“ Ở hậu cung bình thường nàng làm gì?”
“Thần thiếp thường xem sách, còn không thì làm một chút nữ công này nọ.”
“Không cùng các Phi Tần khác qua lại sao?” hắn hiếu kỳ hỏi.
Các nàng Tần có địa vị thấp kém trong hậu cung sẽ luôn qua lại cùngnhững người có thế lực hơn, như Phi hoặc cùng liên kết với những Tầnkhác để tránh bị người khác ức hiếp không có ai giúp đỡ. Hơn nữa, saulưng có chỗ dựa cũng sẽ dễ dàng đi gây phiền phức cho những người khác.Chính thế mà nữ nhân trong hậu cung thường giao thiệp với nhau. Từ đómà hình thành những thế lực cân bằng trong hậu cung.
“Thần thiếp không tranh, không cầu chỉ mong bình bình ổn ổn sống quangày, nên chuyện qua lại với các Phi Tần khác thần thiếp cũng không quáđể ý đến.”
“Đây là lời thật lòng của ngươi sao?” Đoạn Nguyên Lẫm nghiêng mắt nhìn nàng, vẻ mặt trào phúng nhàn nhạt.
Tâm trí Tô Tuyền đột nhiên trống rỗng, chợt nổi lên một cảm giác bất an giống như bị hắn nhìn thấu. Chỉ có điều nàng rất nhanh đã trấn tĩng lại “Đương nhiên là thật tâm, thưa Vương”.
“À, hay cho một câu không tranh, không cầu. Nói như vậy, hôm nay Bảnvương đến đay đối với nàng cũng là dư thừa”. Hắn chợt xoay người đi quangười nàng, làm như phải lập tức rời khỏi tẩm cung của nàng, một khắccũng không muốn ở lại.
Nàng kinh hãi xoay người đuổi theo, buột miệng nói “Vương Thượng, chờđã”. Nếu đêm nay hắn không ở lại đây thì nàng cũng sẽ không có đứa nhỏ.Vậy mục đích nàng mạo hiểm vào cung lần nữa chẳng phải là hoàn toàn biến mất sao? Sao có thể như vậy được?
Đoạn Nguyên Lẫm dừng lại cước bộ nhưng cũng không quay đầu lại “ Còn có chuyện gì sao?”
Tô Tuyền hít một hơi thật sâu, cố lấy hết can đảm đưa tay ra lớn mật từ phía sau ôm lấy hắn “Thần thiếp biết sai rồi… Vương! Người đại nhânđừng chấp kẻ tiểu nhân như thần thiếp, tha thứ cho thiếp.”
“Nha? Ngươi vừa rồi là có lỗi gì sao?”
“ Thần thiếp nói không đúng sự thật, thần thiếp không phải hoàn toànkhông cầu gì. Chỉ là hy vọng… được Vương sủng ái, cho dù một đêm cũng đã tốt lắm rồi.” nàng nói xong mặt liền đỏ đến mang tai, cực kì xấu hổ.Nhưng nàng thật sự không thể để mặc cho hắn đi như vậy, kế hoạch lớnnhất của nàng chẳng phải sẽ không thành sao.
Bất luận như thế nào, tối nay nàng cũng phải làm cho hắn ở lại, cho dùcó phải dụ hoặc hắn nàng cũng không từ biện pháp nào. Nàng tuyệt đốikhông thể lùi bước.
Nàng nói với bản thân, nàng muốn có đứa nhỏ, nàng cần đứa nhỏ… Nam nhân này thật đáng giận.
Đoạn Nguyên Lẫm cười lạnh, xem ra thủ đoạn của nàng cũng chỉ có nhưthế. Hắn quả thật đã quá đề cao nàng. Nàng cùng những nữ nhân khác cũnggiống nhau, thật không đáng cho hắn để tâm đến “Chỉ có một đêm, ngươithật sẽ cảm thấy mỹ mãn sao?”.
“Đúng.”
“Ngươi còn nói dối.”
“Lần này, thần thiếp là thật tâm thật ý.”
Hắn cuối cùng cũng quay lại nhìn nàng “ Ngươ sẽ trả giá rất đắc vì câu nói này.”
Lẽ nào nàng cho rằng, nàng mạnh miệng nói chỉ cần hắn ở lại một đêm thì lần sau hắn sẽ lại đến sao? Hừ, hắn lại càng muốn “Chỉ cầu một đêm” như lời nàng nói nha, để nàng có hối cũng không kịp.
Đối mặt với cảnh cáo của hắn, nàng trái lại nở nụ cười, một nụ cười cực kì chói mắt “Bất luận là trả giá như thế nào thần thiếp cũng chấp nhận, hơn nữa cũng sẽ không một lời oán trách.”
“Ngươi…”
Đây là nàng khiêu khích hắn sao? Đây là lần đầu hắn thấy một nữ nhânkhông sợ chết như nàng. Nàng tưởng rằng, nàng khiêu khích hắn như vậy sẽ làm cho hắn có ấn tượng sâu sắc về nàng để sau này sẽ được hưởng ânsủng đặc biệt sao?
“Ha ha ha ha…” Đoạn Nguyên Lẫm đột nhiên cười điên cuồng, xoay người nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của nàng, cúi đầu để cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, bạc môi gần như dán lên môi mỏng của nàng “Nữ nhân, đừng nói bảnvương không cảnh cáo ngươi, sau này ngươi nhất định sẽ hối hận.”
“Thần thiếp… tuyệt sẽ không hối hận” nàng dù đang rất khẩn trương nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trả lời hắn.
“Tốt, không hối hận… Bản vương sẽ chờ xem phần đời còn lại của ngươitrong hậu cung sẽ ra sao. Hắn cười có chút không đứng đắn “ Ngươi chỉ có một đêm này nhìn thấy bản vương mà thôi, còn không nhanh xuất ra bảnlĩnh của ngươi làm cho bản vương muốn ngươi.”
Tô Tuyền càng hồi hộp tâm nàng càng nhảy loạn, bỗng có chút muốn rútlui. Nhưng đã đến bước cuối cùng này rồi nàng khôn thể rút lui được.
Nàng đem bàn tay run rẩy của mình đặt lên vai hắn, chủ động đưa lên cánh môi của mình dán lên môi hắn, vụng về dụ hoặc hắn, khiêu khích dục vọng của hắn.
Vì hài tử, nàng phải dũng cảm hơn nữa, tuyệt đối phải làm cho đến cùng, tuyệt đối không được lùi bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.