Hiện tại Âu Dương Sùng Hoa chỉ hy vọng, mình có thể giải thoát, từ nơi gông xiềng này mà được giải thoát.
Sấm chớp ầm ầm, tia chớp chói mắt che mất hết tất cả.
"Cho dù chết, nàng cũng chỉ có thể chết ở bên cạnh của ta, ta sẽ không đem nàng tặng cho bất luận kẻ nào!"
Con mắt màu đen bị sát khí chuyển thành màu đỏ, đưa tay sờ soạng gì đó, đáng tiếc trong lúc này không có gì cả, không có gì cả.
"Nàng, mơ tưởng lại muốn rời khỏi trẫm. . . . . . . . ."
Cái chết tới gần, trong đầu Âu Dương Sùng Hoa hiện lên từng chuyện trước đây…
Hai tay của nàng bắt đầu giơ lên, tựa hồ cầm lấy cái gì. . . . . .
Miệng lẩm bẩm, lời nói không rõ ràng..., từ trong miệng, bật ra: "Âm Trần. . . . ."
Ngàn năm trước, bởi vì hiểu lầm, mà khiến cho Mặc Âm Trần giết chết con của bọn họ, nhưng kết quả là, vẫn không thể nào tránh được cái chết.
Mặc Âm Trần chết, mà nàng cũng chết.
Nhưng linh hồn Mặc Âm Trần cũng không biến mất, hắn muốn thay đổi vận mệnh của bọn họ.
Nên nàng mới xuyên qua, chính giây phút bọn họ gặp nhau thì mọi chuyện bắt đầu.
Đáng tiếc, bản thân một lần nữa bị cừu hận làm cho đầu óc u mê, khiến bi kịch lần nữa tái diễn.
Âm Trần, không cần phải đi vào vết xe đổ, ta không muốn trải qua chuyện thống khổ đó một lần nữa .
Âm Trần, nếu như. . . .
Không, ta đã không nghĩ nếu như, ít nhất đời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411532/chuong-202.html