Nghiêng ngả chao đảo, Âu Dương Sùng Hoa loạng choạng bước đi, mờ mịt không mục đích di chuyển về phía trước. . . . . .
Sắc trời đã dần dần chuyển sáng, nhưng trên con đường này vẫn cứ vắng vẻ thê lương.
Tuy rằng ngẫu nhiên có vài người qua đường đi lại, cảnh tượng xem ra cũng là vội vã, cũng không có ai chú ý tới bóng dáng lay động chán nản kia.
Thì ra bầu trời thật sự có thể cảm nhận được tâm tình của người ta, nếu không thì mới vừa rồi phía Đông vẫn là mặt trời đỏ rực, vào lúc này tại sao đột nhiên lại trở nên âm trầm. . . . . .
Từ không trung, đang có từng giọt nước mưa rơi xuống.
Mưa kèm với gió, tầng lớp sắc trời bị bao phủ, trời đất ẩm ướt.
Trước mắt tất cả đều là nước, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thân thể lung lay, cuối cùng không chịu đựng được phần mỏi mệt, té ngã trên mặt đất. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa lại không mảy may để ý chút nào, nàng chỉ giãy giụa bò đứng lên, nước và bùn lầy trên người chảy xuống, rất dơ rất dơ.
Bất tri bất giác đi tới một nơi rất quen thuộc, đến cuối con đường, nàng sững sờ dừng bước.
Nơi này ——
Dường như chỉ có thời tiết nơi này, là sáng ngời nhất.
Làm cho tầm mắt nàng không nhịn được cũng rõ ràng hẳn lên.
Bờ Lạc Hà, Âu Dương Sùng Hoa tìm được một khối đá lớn, người vô lực ngã ngồi xuống, nửa thân người gần như trượt xuống trên mặt đất, người nghiêng ngả leo lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411522/chuong-192.html