"Sùng Hoa. . . . . ." Mặc Âm Trần cúi đầu xuống khẽ gọi, gần như ngay cả chính hắn cũng không nghe được, "Ngươi. . . . . ."
Giơ tay lên, có chút cứng đờ đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa, nhưng kịp thời lùi về, quay lưng đi. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa từ từ nằm trở lại, thể xác và tinh thần vào giờ phút này, chính là mệt mỏi, mệt đến nỗi nàng cái gì cũng không muốn suy nghĩ, không muốn cử động. . . . . .
Chỉ hy vọng, có thể duy trì phần này yên tĩnh này đến vĩnh viễn. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Đinh linh ——"
Nhỏ nhỏ dài dài màu bạc mảnh khảnh gắt gao trói chặt trên chân của nàng, ở mắt cá chân đang đeo một cái chuông màu bạc tinh xảo, nhẹ giơ lên chính là đinh đang vang dội, rất là dễ nghe.
Nhưng, cái âm thanh chuông bạc này nghe vào trong tai Âu Dương Sùng Hoa đó chỉ là đau nhói, đang lúc ngơ ngẩn chỉ cảm thấy tâm trạng có vô số đau khổ, nhưng lại không biết từ đâu gây lên. . . . . .
Trong phòng lớn như vậy, chỉ thắp nửa đoạn nến đỏ, Mặc Âm Trần sáng sớm rời đi không thấy trở về, hắn không cho phép bất luận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411519/chuong-189.html