Nàng cũng không cô độc, bởi vì nàng có hài tử, có Ngân Tụ . . . . .
"Tiểu thư, chúng ta thật sự cứ đi như vậy sao?"
Ngân Tụ nhìn lại cửa thành từ từ xa dần.
"Ngân Tụ, từ nay về sau, chỉ có ta với ngươi, còn có hài tử trong bụng, mộng đã tỉnh rồi, sẽ không bàng hoàng nữa."
Âu Dương Sùng Hoa sâu xa nói xong, tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng, ở nơi nào có toàn bộ hy vọng của nàng.
Ngân Tụ nín thinh, nàng cũng không biết đi như vậy, là sai hay đúng, nhưng mà duy nhất có thể khẳng định chính là, nàng không muốn rời khỏi tiểu thư, nàng muốn đi theo nàng.
Giữa ánh sáng bình minh nhợt nhạt, trong lúc lơ đãng, nàng dường như thấy được bóng dáng của người nào đó. . . . . .
Có điều, nàng lại nhìn không rõ lắm khuôn mặt của người đó, nhưng một luồng hơi thở quen thuộc lượn quanh mà đến, trái tim của nàng lại không nghe sai khiến nổi lên kinh hoảng.
Là hắn sao?
Sẽ là hắn sao?
Thoáng vụt qua thật sự rất giống người nọ, nhưng ở trong giây lát lại cảm thấy không giống. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa nháy mắt suy nghĩ rối loạn.
Không, nàng không cần nhìn thấy hắn, nàng kiếp này cũng không cần nhìn thấy hắn, không cần!
Thật vất vả mới vứt bỏ qua hết tất cả, không muốn bởi vì sự xuất hiện của hắn mà thu hồi.
Âu Dương Sùng Hoa muốn lôi kéo Ngân Tụ chạy đi, nhưng hai chân lại đóng chặt trên mặt đất, dù cất bước cũng khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411513/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.