Trời mưa gió bên ngoài dường như hoàn toàn không thể nào xâm nhập tới chỗ này. . . . . .
Ở chỗ này, chỉ có gió mát ấm áp, có nước biếc mênh mông bát ngát.
Âu Dương Sùng Hoa dựa vào cây Lục Liễu, ngồi trên bờ cúi đầu trầm tư. . . . . .
Đúng lúc, một đuôi cá chép nho nhỏ chợt từ trong nước nhô người ra vung vẩy cái đuôi với nàng rồi lẻn về trong nước.
Mùa hè rất nhanh sẽ qua đi, màu thu sẽ lại đến.
Tất cả tất cả cũng sẽ kết thúc.
Âu Dương Thế gia bị diệt môn rồi, đây chính là sự kết thúc.
Âu Dương Sùng Hoa nhìn xung quanh, mùa thu, lại sắp tới.
Thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh như có cái gì đuổi theo.
Từ trong hồ nước từ từ phản chiếu hình dạng của nàng, vẫn không chút nào thay đổi. . . . . .
Không, cũng không phải là hoàn toàn không thay đổi, ít nhất kia lạc ấn anh hoa huyết ấn trên trán đã từng chút từng chút phai màu. . . . . .
Tất cả đều sẽ kết thúc khi mùa thu tới thôi. . . . . .
Tay ôm ngực, nhịp tim đập rõ ràng truyền vào lòng bàn tay, tựa như thò tay có thể kịp chạm đến .
Mặc Ngạo Đình thả tin tức nàng biến mất ra bên ngoài, thật ra thì, nàng cũng không biến mất.
Mà là bị giam lỏng ở chỗ này, nhìn toà đình viện hoa mỹ, nơi nơi cũng lộ ra vẻ xa hoa.
Nhưng, đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói, nơi này cũng chỉ là ái lồng giam xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411505/chuong-175.html