Từ Mộc Dương đang nghe, thì đột nhiên âm thanh dừng lại, vội chạy đi vào, thấy Âu Dương Sùng Hoa ngơ ngẩn nhìn dây đàn. . . . . .
Sau đó, trên ngón tay trắng nõn rỉ ra một chút máu.
Dây đàn lại có thể cắt đứt ngón tay Âu Dương Sùng Hoa.
"Không có việc gì, Từ giáo sư."
Âu Dương Sùng Hoa rút tay về từ trong tay Từ Mộc Dương, đứng lên bỏ đi. . . . . .
Từ Mộc Dương nhìn tay mình treo lơ lững, sau một hồi lâu cũng chưa hoàn hồn, có phần mất mác, khiến cho hắn không tìm được nguyên nhân.
Chẳng qua là cảm thấy trong giây phút khi Âu Dương Sùng Hoa thu tay lại, tâm có một chút ‘hồi hộp’.
Bản chất như là có cái gì đó thay đổi.
Từ Mộc Dương từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Chỉ thấy một thân bạch y trước gió nhẹ nhàng lay động, làm nổi bật lên đầu tóc dài đen nhánh, càng thêm xinh đẹp. . . . . .
Lại không biết vì sao, cảm thấy được không nên như thế này.
Người này, cũng không phải là Âu Dương Trung tướng trong trí nhớ.
Không còn là Âu Dương Sùng Hoa, mà đối với cái gì đều có cũng được không có cũng không sao. . . . . .
"Sùng Hoa, ta phát hiện ngươi thay đổi."
Từ Mộc Dương đứng lên, từng bước từng bước đi về phía Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa ngoái đầu nhìn lại, nhàn nhạt thu lại ánh mắt, ánh trăng xa xôi rơi vào trên mặt, khuôn mặt xinh đẹp so với tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411484/chuong-154.html