"Không thể nào, không thể nào! ——" Mặc Âm Trần giống như tên điên mà điên cuồng đấm vào tường, tiếng "Bính bính" chấn động cả viện yên tĩnh, bí mật mang theo từng tiếng gào thét. "Vương gia, Vương gia." Tiểu Lục Tử đuổi theo, lập tức nắm lấy tay Mặc Âm Trần, "Ngài sao phải khổ như vậy chứ. Đã làm tay bị thương rồi." Khớp xương mu bàn tay của Mặc Âm Trần, vì liều mạng đấm, mà máu thịt trộn lẫn không rõ ràng. Nhưng hắn không cảm thấy đau, đau đớn này không bằng cảm giác xé rách từ đáy lòng dâng lên. Cảm giác đau đớn trong lòng cùng với máu thịt trên tay giày vò hắn, làm cho hắn muốn phát tiết, làm uốn quên đi cảm giác này. Lời nói của Phong Nữu vẫn còn vang vọng trong đầu hắn, âm thanh ‘ Hoàng thượng thích Sùng Hoa ’—— "Không thể nào, không thể nào! !" Mặc Âm Trần hất Tiểu Lục Tử, hắn xông vào trong phòng. . . . . . "Vương gia. . . . . ." Tiểu Lục Tử lo lắng đuổi theo, theo sau lưng Mặc Âm Trần, đi vào phòng. Mặc Âm Trần ngồi chồm hỗm trên mặt đất, thỉnh thoảng hắn lấy tay, gõ cái đầu, "Chuyện đó không có khả năng xảy ra, Tứ ca sẽ không đối xử với ta như vậy, không thể nào! Không thể nào ——" "Vương gia, nô tài van xin ngài, không cần hành hạ mình nữa, những thứ này đều là người khác đồn nhảm , Vương gia, nô tài van xin ngài, nô tài van xin ngài." Tiểu Lục Tử quỳ trên mặt đất, hướng Mặc Âm Trần dập đầu, cầu xin. Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, cặp mắt hắn mông lung, mơ hồ hiện lên tia máu. . . . . . "Lục Tử, ngươi nói cho ta biết, tất cả chẳng qua đều là một giấc mơ, hoàng thượng làm sao có thể thích Sùng Hoa? Sùng Hoa chỉ rời đi một thời gian ngắn, nàng không ở trong hoàng cung, có phải không? Có phải không?" Mặc Âm Trần nắm bả vai Tiểu Lục Tử, dùng sức lắc lắc Tiểu Lục Tử. Tiểu Lục Tử nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, hắn nghẹn ngào gật đầu: "Vương gia, những lời đó đều là lời khốn kiếp, đều vì ghen tỵ thành tựu của Vương gia, hiện tại có ai không đối với ngài sợ hãi ba phần. Những người đó cũng chỉ là nói bậy, mục đích rõ ràng, chính là muốn người và hoàng thượng mâu thuẫn a. Vương gia, ngài ngàn vạn lần không được tin." Mặc Âm Trần nghe Tiểu Lục Tử nói, hắn đột nhiên giống như từ trong bóng tối tìm thấy một tia sáng, hắn mừng rỡ cười: "Đúng vậy a, những người này cũng vì ghen tỵ quan hệ tốt giữa ta và hoàng thượng, cho nên mới bịa đặt, muốn rạn nứt quan hệ của ta và hoàng thượng." "Đúng vậy a, Vương gia, nhất định là như vậy, cho nên, ngài ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, mấy ngày nay ngài đều không ăn không uống, thân thể làm sao chịu nổi, nô tài sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho ngài được không?" Tiểu Lục Tử rèn sắt khi còn nóng, khuyên Mặc Âm Trần ăn cơm. "Hiện tại bộ dáng ta rất tiều tuỵ phải không? Rất khó coi sao?" Mặc Âm Trần sờ mặt của mình, hắn nói xong, từ từ đứng lên, nhưng tránh không khỏi một trận choáng váng mà lúc lắc thân thể. "Vương gia, ngài đã rất nhiều ngày không có ăn uống gì rồi, cả người khó tránh khỏi có vẻ tiều tuỵ, chỉ cần ngài ăn cơm, sẽ tốt." Tiểu Lục Tử tiến lên đỡ Mặc Âm Trần, lòng hắn thương chủ tử, đau lòng nhìn chủ tử tự hành hạ mình. "Lục Tử chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho ta." Mặc Âm Trần vịn bả vai Lục Tử, đứng thẳng người. "Vương gia, trước ăn điểm tâm, rồi tắm rửa được không?" Tiểu Lục Tử nhíu mày một cái, hắn chính là sợ bộ dáng Vương gia như vậy tắm rửa, có thể là không ổn. "Ngươi cũng nhanh đi chuẩn bị đi. Ta muốn vào cung." Mặc Âm Trần nói xong, đi vào một phòng khác. "Cái gì, Vương gia muốn vào cung?" Tiểu Lục Tử cả kinh sắc mặt cũng biến, chỉ sợ lúc này Mặc Âm Trần vào cung sẽ xảy ra chuyện. Mặc Âm Trần xoay người lại, ánh mắt từ từ dừng ở trên mặt Tiểu Lục Tử, giữa hai lông mày đã không còn rối rắm như lúc nãy, "Ta cũng chỉ đi gặp hoàng thượng, có một số việc muốn giao phó, dù sao sau khi ta hồi kinh vẫn ở trong phủ." Tiểu Lục Tử lo lắng chính là vì vậy, nhưng không khẩn trương như vừa rồi, nghe Mặc Âm Trần nói, hắn nhịn không được thở ra nhẹ nhõm nói, "Nô tài phải đi chuẩn bị quần áo tắm rửa ngay cho Vương gia, chỉ là Vương gia có thể đáp ứng nô tài, ăn trước một chút không?" Mặc Âm Trần thấy Tiểu Lục Tử cố chấp như thế, không khỏi than một tiếng, nói: "Được rồi, vậy ngươi cũng nhanh đi chuẩn bị đi." "Dạ dạ dạ, nô tài sai người đi chuẩn bị." Tiểu Lục Tử vừa nghe, mừng đến cả người như có thêm sức sống, đi bộ cũng nhanh hơn. Mặc Âm Trần nhìn bóng dáng Tiểu Lục Tử rời đi. . . . . . Nụ cười nơi đáy mắt từng chút từng chút biến mất. . . . . . Xoay người, đưa mắt, nhìn đám cò trắng bay vút ngoài cửa sổ. . . . . . "Tứ ca. . . . . ." Lời nói thầm thì biến mất theo gió, giống như một luồng không khí thổi qua, chưa từng tồn tại . . . . . Mặc Âm Trần có thể không tin lời đồn bên ngoài, tuy nhiên không thể không tin, bởi vì đêm đó đã nghe được. Sùng Hoa, nếu như đêm đó thật sự là nàng, vì sao nàng ra đi không từ biệt? "Vương gia, Vương gia. . . . . ." Tiểu Lục Tử vội vã từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút nóng vội. "Thế nào, đều chuẩn bị xong?" Mặc Âm Trần xoay người lại, nhìn Tiểu Lục tử. "Cái đó, cái đó công chúa Thanh Đức tới." Tiểu Lục Tử giương mắt, có chút thở hổn hển nói. "Thanh Đức tới?" Mặc Âm Trần nghe tên công chúa Thanh Đức này, có chút kinh ngạc hơn là vui mừng "Dạ, hiện tại công chúa đang ở tiền thính." Tiểu Lục Tử thấy trên mặt Mặc Âm Trần nở nụ cười, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn quá lo lắng rồi. "Vậy còn không mau thay quần áo cho ta." Mặc Âm Trần nói. Tiểu Lục Tử vội thưa vâng, gọi tỳ nữ thay y phục cho Mặc Âm Trần. Hắn đã không nhớ rõ bao lâu không thấy vẻ mặt vui vẻ của Mặc Âm Trần rồi . . . . .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]