Ánh nến lập loè, lay động theo gió.
Trà đã lạnh, Mặc Ngạo Đình vẫn bưng ly trà bạch cúc, nhàn nhạt hớp một ngụm.
Trường An khấu đầu, kính cẩn nói: "Hoàng thượng, gió to, để nô tài phủ thêm áo cho ngài."
Mặc Ngạo Đình dựa lưng vào đầu giường trúc, tà tà liếc Trường An một cái, không nói.
"Hoàng thượng, có muốn nô tài đi dò la tin tức không." Trường An tiến lên hỏi.
Mặc Ngạo Đình vén sợi tóc rũ xuống lên, "Hai ngày rồi."
"Hoàng thượng, nô tài xin phép cáo lui." Trường An khom người ra ngoài.
Mặc Ngạo Đình không lên tiếng, lặng lẽ nhìn, coi như là đáp.
Trường An rời đi, mắt không dám liếc nhìn Mặc Ngạo Đình.
Đã hai ngày rồi, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên biến mất, Mặc Ngạo Đình tức giận.
Tức giận đi qua thì tìm kiếm, đáng tiếc đã hai ngày rồi mà tin tức hoàn toàn không có.
Âu Dương Sùng Hoa giống như biến mất hoàn toàn, đã muốn lật kinh thành lên mà tìm.
Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ tin tức.
Hoàng thượng hai ngày qua, cũng không yên giấc, cả ngày cứ như vậy ngồi ở trên giường.
Trừ mỗi ngày lâm triều, hắn cơ hồ nhốt mình ở chỗ này.
Trường An âm thầm thở dài, cuối cùng rời đi tẩm cung. . . . . .
Trường An canh giữ bên ngoài cửa cung, lúc này cửa cung đã đóng nhưng lại mở ra.
Mặc Ngạo Đình xuất hiện ở cửa, đưa mắt nhìn về Trường An, trong nháy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi bình tĩnh như cũ.
"Hoàng thượng." Trường An cũng bị Mặc Ngạo Đình làm cho kinh hoảng, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411459/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.