Mực Ngạo Đình vội vã rời đi.
Ngân Tụ nhăn mặt, vẫy vẫy cổ tay đau, bưng nước trà đi vào trong đình, "Tiểu thư, thái tử làm sao vậy?"
Âu Dương Sùng Hoa gảy gảy dây đàn, khóe môi nở một cười sâu kín, "Ai biết được."
Ngân Tụ nghi ngờ trừng mắt nhìn, tò mò ngẩng đầu, nhìn hướng Mặc Ngạo Đình rời đi. . . . . .
Sắp hết một ngày, tinh thần mệt mỏi, người cũng mệt mỏi, miễn cưỡng mà ngủ đi.
Mặc Ngạo Đình không biết mình khi nào thì thiếp đi, đợi đến khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một căn phòng sơ sài.
Bỗng dưng, từ dưới đất ngồi dậy, cái trán cảm thấy có chút đau đớn, giống như là có gì vật đập ở bên trong, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, thật lâu sau mới nhìn rõ ràng.
Chân trời phất có một tia sáng xuyên qua đám sương mù, mưa rơi từng giọt tí tách.
Thật là, ban đêm bầu trời đầy sao, nay vừa sáng đã mưa..
Bầu trời màu xám tro, giống như tâm tình của hắn.
Đột nhiên, một tiếng sấm sét phá tan sự thanh tỉnh.
Lúc này, một bóng người nhào tới, nặng nề đụng vào trong ngực Mặc Ngạo Đình, hai người liền ngã phía sau, đè trên người Mặc Ngạo Đình, hắn đưa tay vịn đầu vai của nàng, chậm rãi ngồi dậy.
Giả vẻ kinh ngạc, cặp mắt có vẻ u buồn, khẽ nâng lên, nhìn chằm chằm nữ tử xuất hiện trước mặt.
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa không ngừng dựa sát vào Mặc Ngạo Đình, nàng vừa nắm chặt hai cánh tay của Mặc Ngạp Đình, vừa phát ra tiếng nức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411431/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.