Măc Âm Trần run run thân thể, đi tới trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, cúi đầu, tỉ mỉ nhìn nàng.
"Làm gì nhìn ta như vậy?"
Âu Dương Sùng Hoa dời đi ánh mắt, tầm mắt Mặc Âm Trần nhìn vô cùng chăm chú, làm cả người nàng không được tự nhiên.
Giống như sẽ bị nhìn thấu, khiến cho lòng nàng có chút hốt hoảng.
"Ta chính là muốn nhìn ngươi như vậy. Tốt nhất cả đời ngươi đều ở trong tầm mắt của ta."
Mặc Âm Trần kéo tay Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa quay người lại, khi nàng lần thứ hai ngước mắt, nhìn thấy sắc mặt Mặc Âm Trần có chút ửng hồng, "Ngươi có phải bị bệnh hay không?"
"Có sao?" Mặc Âm Trần sờ sờ gò má của mình, ha hả cười một tiếng, đường đường nam nhi bảy thước, không lẽ ở trước mặt của Âu Dương Sùng Hoa, thân thể lại yếu đuối như vậy.
"Âm Trần?"
Âu Dương Sùng Hoa vội vàng đỡ Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần mềm nhũn tựa vào đầu vai Âu Dương Sùng Hoa, không còn hơi sức nói: " Sùng Hoa, thật xin lỗi, xem ra, ta đúng là bị bệnh."
"Ngu ngốc." Âu Dương Sùng Hoa tự lấy bả vai nhỏ nhắn của mình, đỡ Mặc Âm Trần, từ từ đi tới bên giường.
"Ta rất nặng đi, Sùng Hoa."
Mặc Âm Trần nghiên đầu, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Đừng nói chuyện." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng khẽ quát một tiếng.
"Thật tốt, thì ra là ngã bệnh có thể khiến Sùng Hoa lo lắng cho ta như vậy."
Mặc Âm Trần lại cảm thấy bệnh này tới thật đúng lúc, bởi vì hắn vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411417/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.