Bồi hồi, Âu Dương Sùng Hoa mở ra căn phòng nhỏ, người chậm rãi đi vào.
Âu Dương Sùng Hoa hai chân vừa bước vào phòng nhỏ, cả người như bị điện giựt run lên.
Lập tức, thần trí rời rạc trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại.
Đối mặt với chuyện tray đổi không gian, Âu Dương Sùng Hoa có một chút mờ mịt cùng kinh ngạc.
Mình tại sao lại ở chỗ này?
Lại là như thế nào đến nơi đây , trí nhớ đúng là trống rỗng.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ngắm nhìn bốn phía, nhìn về bức màn làm trong phòng nhỏ có vẻ âm u.
Ánh sáng duy nhất trong phòng là chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường.
Dưới ánh sáng lờ mờ, là xác ướp cổ ngàn năm đang lẳng lặng nằm.
Tóc trắng dưới ánh đèn, lại như lóe ra ánh bạc.
Mà ngay cả tầm mắt cũng vì cảnh giả tưởng này, mà trở nên mông lung.
Trong thoáng chốc, Âu Dương Sùng Hoa lại cảm thấy lồng ngực của xác ướp, có chút phập phồng.
Tiến lên loạng choạng một chút, hoàn hồn , Âu Dương Sùng Hoa cũng đã bước nhanh về phía trước giường.
Ánh mắt của nàng chăm chú chằm chằm vào ngực xác ướp cổ, đó là ảo giác hay là?
Không có khả năng, người này cũng đã chết đi ngàn năm rồi, làm sao có thể còn sống?
Âu Dương Sùng Hoa lắc đầu, xem ra thật là chính mình quá mệt mỏi, mới có thể sinh ra ảo giác như vậy.
Nàng chậm rãi đứng thẳng lên, ngồi xuồng bên cạnh giường.
"Âu Dương, Âu Dương, con ở đâu?"
Giáo sư Hà Điền thanh âm từ ngoài truyền tới.
Âu Dương Sùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411384/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.