Âu Dương Sùng Hoa nhìn qua Mặc Âm Trần, nàng đã mấy lần thử hắn, hắn xác thực không có võ công.
Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra?
Vì sao mỗi lần chỉ cần có hắn, sự tình trở nên đặc biệt quái dị?
Ví dụ như tình huống vừa rồi vậy, rốt cuộc là mình quá đa nghi, hay là Mặc Âm Trần có cái gì giấu diếm?
"Lục tử!" Mặc Âm Trần kéo Tiểu Lục Tử lên, hung hăng đạp một cái Tiểu Lục Tử.
"A —— Vương gia Vương gia" tiểu Lục tử bị đau mở mắt, hắn sợ hãi kêu to một tiếng.
"Tiểu tử ngươi kêu gào gì, ta còn chưa chết ." Mặc Âm Trần buông cổ áo Tiểu Lục Tử ra, đứng ở một bên, hai tay khoanh tay trước ngực.
Tiểu Lục Tử bỗng dưng xoay người, khi hắn nhìn thấy Mặc Âm Trần hoàn toàn không bị thương tổn gì đứng trước mắt mình thì mới không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nói ra: "Vương gia, ngài thật sự không có chuyện gì sao?"
"Ngươi thấy ta có việc gì sao?" Mặc Âm Trần đứng thẳng người, tầm mắt từ Tiểu Lục Tử , chuyển dời đến Âu Dương Sùng Hoa , cười nói: "Thế nào, còn chưa nghĩ ra sao?"
Âu Dương Sùng Hoa chớp chớp mắt, muốn biết rõ ràng mọi chuyện nhất định phải cùng Mặc Âm Trần trở về.
Nhưng là, Bạch Tố Nương bên kia.
"A —— người chết, họ, bọn họ đều đã chết hết"
Tiểu Lục tử khi nhìn rõ bên cạnh, hét to lên.
Thi thể ở khắp nơi, máu chảy thành sông.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Chính hắn vẫn luôn ở đây, làm sao có thể...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411372/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.