Mặc Âm Trần nhíu chặt lông mày, nhìn gã sai vặt tiểu Lục tử, tiểu tử này như thế nào đã tới nhanh như vậy ?
"Vương gia......... ô.......... nô tài thỉnh an Vương gia .......xem như khiến cho nô tài tìm được ngài.............ô ô"
Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất, xụt xùi nước mũi nước mắt nói.
"Lục tử, sao ngươi lại tới đây?" Mặc Âm Trần thấy tiểu Lục tử nức nở không ngừng
"Còn không phải là vì tìm ngài sao, Liễu phi nương nương chỉ còn nước là chưa xử chém nô tài, Vương gia, ngài không một tiếng cứ thế rời khỏi Cẩn vương phủ, đây không phải muốn nô tài chết sao."
Tiểu Lục tử nhấc tới tay áo lau nước mắt, kể khổ liên tục.
Mặc Âm Trần bất đắc dĩ thở dài, từ mặt đất bò lên, nói vớii tiểu Lục tử, "Còn không mau đứng dậy ."
"Vương gia, ngài lần này sẽ không bỏ nô tài mà đi chứ ?" Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.
"Đứng dậy , nếu không , ta sẽ bỏ mặc ngươi" Mặc Âm Trần không kiên nhẫn khi ý thức được Âu Dương Sùng Hoa rời đi, giẫm chân mạnh một cái, nói: "Chuyện của ta đều bị tiểu tử ngươi làm hỏng." Nói xong chạy ra sân.
"Vương gia Vương gia chờ nô tài một chút" tiểu Lục tử vội vàng từ mặt đất bò lên, nếu lạc mất Vương gia, đầu của mình cũng khó có thể bảo toàn .
Mặc Âm Trần chạy ra sân hướng phía đường cái đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa
"Dừng lại , sao ngươi đi cũng không nói với ta một tiếng." Mặc Âm Trần chạy đến bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411361/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.