Bên trong sơn động tối tăm, nhìn không thấy gì mà lại có người?
"Tiểu oa nhi, coi như ngươi mạng lớn, xương cốt đều gãy mà người còn chưa có chết." Tiếng cười trêu tức từ phía trước truyền đến.
Âu Dương Sùng Hoa hé mắt, thật sự là quá tối nàng vẫn là không cách nào thấy rõ bộ dạng của người kia, chỉ dựa theo thanh âm phán đoán, người đang nói chuyện, ít nhất cũng năm sáu chục tuổi.
Thanh âm già nua lại hùng hậu.
"Lão quái vật, hiện tại tiểu oa nhi có phải như vậy thật không có lễ phép, nhìn thấy chúng ta cũng không hành lễ." Một giọng nữ khác truyền đến, thanh âm bén nhọn không cách nào phân biệt rõ tuổi thật của người này.
Âu Dương Sùng Hoa còn chưa tới kịp lên tiếng, chỉ cảm thấy một lực hút rất mạnh, làm cho nàng cả người như tên rời cung, bay nhanh lên trên.
Âu Dương Sùng Hoa cả người lơ lửng giữa không trung.
"Lão thái bà, ngươi ngàn vạn lần đừng giết chết nàng, chúng ta cần phải dựa vào nàng mới có thể rời khỏi đây ."
"Yên tâm đi, lão quái vật, ta sẽ không giết chết nó, nhiều lắm chỉ phế đi một cái cánh tay của nó thôi."
Từ trước đầu truyền đến tiếng vang, làm cho Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy màng nhĩ rung lên, thương thế trên bởi vì tiếng vang mãnh liệt này mà khẽ động làm nàng rên rĩ lên tiếng.
"Các người, là ai!" Cắn chặt hàm răng, Âu Dương Sùng Hoa trấn định lên tiếng hỏi.
“Tiểu oa nhi nhưng lá gan ngược lại rất lớn, rõ ràng không sợ chúng ta." Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411353/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.