"Lão gia, gần đây ngài có phải hay không mệt nhọc quá mức, chẳng lẽ là trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?" Bạch Tố Nương nhìn Âu Dương Bằng có chút gầy đi , ân cần hỏi han. "Những việc này không cần bà quản, đúng rồi, lần này bà đi Pháp Hoa Tự, nhớ rõ giúp ta hỏi thăm sức khỏe của Huệ Phổ đại sư, nói ngày khác ta sẽ tới lãnh giáo phật lý." Âu Dương Bằng đứng dậy đi ra ngoài cửa. Bạch Tố Nương gật đầu đáp lời đưa Âu Dương Bằng rời đi, lúc này mới âm thầm thở dài, lẩm bẩm nói: "Hi vọng tỷ tỷ Liễu phi nương nương có thể bình an vô sự, Sùng Hoa đứa nhỏ của ta không biết giờ như thế nào." . . . . . . Hôm sau "Sùng Hoa, lần này cùng mẫu thân đi Pháp Hoa Tự, con phải nhớ ngoan ngoãn, Huệ Phổ đại sư và cha con sinh tử chi giao, con phải nhớ chào hỏi Huệ Phổ đại sư." Bạch Tố Nương nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, nhẹ nhàng mà vuốt, bỗng thấy trên tay Âu Dương Sùng Hoa có chiếc nhẫn thì ánh mắt không khỏi lóe lên tia kinh ngạc và bối rối: "Sùng Hoa, nương không phải đã nói với con là không nên đụng vào chiếc nhẫn kia sao?" Bạch Tố Nương lấy hết sức tháo chiếc nhẫn ra, chính là nàng thử qua mấy lần, đều là phí công. Chiếc nhẫn vẫn nằm trên ngón tay Âu Dương Sùng Hoa . "Cái này có thể không tốt, cái này có thể không tốt." Bạch Tố Nương nhìn qua chiếc nhẫn, trong miệng nói cùng một câu. "Phu nhân, chiếc nhẫn kia làm sao mà không tháo ra được ?" Ngân Tụ ở một bên nhìn cảm thấy kỳ quái, không khỏi hỏi. "Ngươi biết cái gì, chiếc nhẫn kia có tà tính." Bạch Tố Nương nói, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía Ngân Tụ, nói ra: "Bảo cho bọn họ dừng xe ở phía trước, bộ dạng Sùng Hoa như vậy không thể đi gặp Huệ Phổ đại sư." "Phu nhân" Ngân Tụ vẻ mặt nghi hoặc. Đương nhiên Âu Dương Sùng Hoa cũng cảm thấy sự có kỳ quặc, Bạch Tố Nương giống như biết rõ chiếc nhẫn kia, bằng không làm sao có thể vừa nhìn thấy chiếc nhẫn kia lại trở nên bối rối như thế, còn nói cái gì, nàng như vậy thì không thể đi gặp Huệ Phổ đại sư . ‘ chiếc nhẫn kia có tà tính ’ đây cũng là có ý gì? Trong lúc Bạch Tố Nương phân phó cho xe ngựa dừng ở đình phía trước nghỉ mát. Âu Dương Sùng Hoa được Ngân Tụ dìu xuống xe ngựa, còn Bạch Tố Nương vẫn ngồi ở trong xe, nàng căn dặn với Ngân Tụ: "Ngươi dẫn theo Sùng Hoa ở chỗ này chờ ta, ta đi một chuyến Pháp Hoa Tự sẽ trở lại." "Dạ, phu nhân." Ngân Tụ đáp lời. Bạch Tố Nương tuy nhiên cực kỳ lo lắng cho Âu Dương Sùng Hoa, nhưng vẫn lệnh xe ngựa đưa nàng đi Pháp Hoa Tự trước. Về phần nguyên nhân bên trong, Âu Dương Sùng Hoa không được biết, chỉ có cảm giác, lần này Bạch Tố Nương mang nàng đến Pháp Hoa Tự, cũng không phải là chỉ đơn giản là để tạ lễ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]