Mặt trời treo cao, hồ nước lăn tăn vài gợn sóng, trong lúc này không có sự xôn xao của ban ngày, chỉ như đêm tối yên tĩnh.
Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đi đến một con đường nhỏ lát đá cuội. Trong đầu suy nghĩ đến những điều mà mấy ngày hôm nay nghe thấy.
Cũng từ đó gom góp lời nói ở bên trong, đại khái cũng hiểu được một số.
Trước mắt nàng, triều đại này tên là Lung Nguyệt vương triều, ngoại trừ cảm thấy có chút lạ lẫm, kỳ thật đối với Âu Dương Sùng Hoa mà nói đều như nhau.
Không cha không mẹ, nàng một thân một mình lớn lên cũng không có cái gì lo lắng.
Trở về Lung Nguyệt vương triều thực sự không phải là điều nàng mong muốn, nhưng nó cũng đã trở thành sự thật, nàng cũng sẽ không oán trời trách đất.
Vốn, sống một ngày là một ngày, chính nàng đều phải cố gắng sống.
Mỗi một lần làm nhiệm vụ đều không phải là thoát chết giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Trong lòng có duy nhất một tia tiếc nuối là mình thủy chung không có thể cùng xác ướp ngàn năm gặp mặt một lần.
Một hồi gió mát thổi qua làm Âu Dương Sùng Hoa rùng mình nên tâm thần hơi bị chấn động.
Đồng thời cũng đem suy nghĩ của nàng kéo lại.
Đi đến bên hồ nước, Âu Dương Sùng Hoa đưa mắt nhìn lại, mặt hồ to như vậy đúng là nhìn không thấy bờ bên kia.
Âu Dương gia làm quan, bởi vì tổ tiên là công thần khai quốc có công lớn với Lung Nguyệt vương triều nên được thừa kế tước vị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411337/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.