Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy.
"Nương! Thật là xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy rồi! Mọi người chạy mau."
Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trong quan tài, nhìn những người xung quanh nàng đang chạy thục mạng, những người này ăn mặc thập phần quái dị.
Chẳng lẽ là được người ngoại tộc cứu, người Vân Nam, ngược lại cũng không có để ý cái gì.
Âu Dương Sùng Hoa ngồi dậy, xung quanh là một đống bừa bộn.Định leo ra khỏi quan tài, chẳng qua là khi nàng nhìn xuống tay của mình thì hai mắt không khỏi nhíu lại.
Cái tay của nàng bị buộc lại, nhìn về phía thân thể của mình.
Trên người mặc toàn những thứ cồng kềnh. Còn truyền đến âm thanh của những trang sức vang vào nhau đinh đinh đang đang.
Nhưng những thứ này đều không hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Sùng Hoa. Ngược lại nhìn thân thể có chút nghiêm trọng làm nàng có nửa giây ngạc nhiên.
"Sùng Hoa Sùng Hoa "
Âu Dương Sùng Hoa mở to mắt, đã bị người ôm cổ, gắt gao tựa vào trong lồng ngực ấm áp mà mềm mại .
Bộ ngực phập phồng, còn có hương thơm nhàn nhạt từ trên người nọ truyền đến , không hiểu sao lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.
"Sùng Hoa của ta, Sùng Hoa của ta, quả nhiên không có chết"Tiếng khóc mang theo thanh âm vui sướng từ chính miệng nữ tử đang ôm Âu Dương Sùng Hoa truyền ra.
"Nhị phu nhân, tam tiểu thư là xác chết vùng dậy đất, người chạy nhanh đi."
"Các ngươi nói bậy bạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-si-ngoc-khong-de-choc/1411333/chuong-3.html