Thế rồi hắn nghe theo lời nàng nằm xuống nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, mặt trời chưa sáng, Mộ U Minh đã thức giấc, hắn không bai giờ có thói quen ngủ nhiều, hay chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon cả. Trái ngược lại với hắn, Tưởng Lan Nguyệt nàng lại ngủ rất ngon, tư thế ngủ của nàng có hơi quỷ quái, một chân trong chăn, một chân ngoài chăn, mặt gần như áp sát vào gối. Nói chung là tư thế ngủ của nàng rất xấu. Vì hôm qua ngồi điều chế thuốc giải cho Mộ U Minh đến tận trời gần sáng khiến nàng khá mệt, và vừa chợp mắt được một lúc.Nàng nghe thấy có tiếng động liền tỉnh giấc. Nàng ai oán
" Ngươi không nằm nghỉ dậy làm gì. Ta điều chế thuốc xong rồi, ngươi không cần lo ngươi không giữ được mạng sống. "
Mộ U Minh đáp:
" Ta xin lỗi, ta không cố ý khiến nàng tỉnh giấc, vất vả cho nàng rồi. Vì ta mà nàng không có một giấc ngủ ngon. Ta thành thật xin lỗi. Và cũng cảm ơn nàng rất nhiều. Ta không biết lấy gì báo đáp. "
Tưởng Lan Nguyệt ngồi dậy, gấp gọn chăn của mình, tiến lại bàn trà:
" Không trách ngươi được, cũng tại cái tên gì mà.... à đúng rồi cái tên mà ngươi gọi Tiểu lý tử ấy, mang thuốc lúc nào không mang, mang đúng lúc nửa đêm canh ba, hại ta phải dậy. Mà cũng không thể trách hắn toàn bộ, hoa bạch cửu liên này phải điều chế thuốc luôn thì mới có công hiệu để lâu là hoa tàn. "
Hắn bây giờ cảm thấy mình thật vô dụng làm sao, chả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-sat-thu-nang-that-thu-vi/239868/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.