Tưởng Tiện Nguyên nhìn ông, khóe mắt ả dưng dưng nước mắt.
" Con đã làm gì sai. Là tự tỷ tỷ ngã xuống. Tại sao con không làm gì mà bị phụ thân và đại ca sỉ nhục như thế. Tỷ Tỷ là con của người, mặc dù con được nhận nuôi, nhưng từ bé đến lớn đều sống trong ở đây, con cũng là con của người mà, vậy tại sao cái gì con cũng là người sai, tại sao con phải nghe lời chửi mắng của người. Tại sao?. Tại sao người thiên vị mỗi mình tỷ ấy, còn con thì không, tại sao đại ca chỉ cưng chiều Tưởng Lan Nguyệt còn đối với con là sự lạnh nhạt, ghét bỏ. Tại sao các người lại đối sử với con như vậy. Tại sao hả?."
Tượng Tiện Nguyên vừa khóc vừa nói trông rất thảm thương. Nhưng có ai biết rằng, tận sâu trong đáy lòng ả, những thứ vừa nói chỉ là giả tạo, từ bé ả đã tham lam, muốn được sống trong nhung lụa, muốn đứng ở vị trí mà ai ai nhìn ả cũng phải ngưỡng mộ. Ả tìm mọi cách để phá vỡ hạnh phúc của Tưởng Lan Nguyệt, để dành lấy sự xa hoa, phú quý cho mình bằng bất cứ giá nào.
Tưởng thừa tướng nghe thế, ông tức lắm, mặt ông đỏ bừng như trái ớt, đôi bàn tay nắm xiết lại thành nắm đấm. Ông nhìn Tưởng Tiện Nguyên, ông càng cảm thấy ghét ả nhiều hơn:
" Ngươi hỏi tại sao à. Ngươi còn hỏi ta tại sao. Chẳng nhẽ những mục đích của ngươi ta không nhìn thấu chăng. Từ thưở còn bé, ngươi chỉ ăn, bắt nạt Lan Nguyệt, ăn hiếp người trong phủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-sat-thu-nang-that-thu-vi/239865/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.