Khi Ý Lan đi vào, trên tay cầm một lọ thuốc và một miếng băng với chậu nước, nhìn tiểu thư và thất vương gia:
" Nô tỳ tham kiến thất vương gia!"
Hắn không nhìn Ý Lan, mà cứ nhìn chằm chằm vào Lan Nguyệt, trong mắt hắn không có gì quan trọng bằng nàng, hắn lạnh lùng:
" Đứng lên đi. "
Cô nghe thấy lời hắn nói, cảm giác có cái gì đó lạnh đến xuyên thấu tâm gan, cô muốn chạy đi ra khỏi cái hầm băng này. Cô cứ tưởng tiểu thư nhà mình đã lạnh lùng, ít nói nhất rồi nhưng vị vương gia này còn hơn. Trên người hắn tỏa ra khí chất lạnh lùng của một vương giả khiến người ta sợ hãi. Chân tay cô run, giọng nói cô có vẻ sợ hãi:
" Tiểu thư, Ý Lan đã chuẩn bị mọi thứ người yêu cầu. "
Trái ngược với sự lạnh lùng của Mộ U Minh, là sự dịu dàng của Lan Nguyệt, nàng nhìn Ý Lan nhẹ nhàng nói:
" Được rồi, lui đi, vất vả cho ngươi nửa đêm phải dậy. "
Ý Lan đáp:
" Đây là trách nhiệm của Ý Lan, Ý Lan xin cáo lui. "
Nói rồi Ý Lan bước thật nhanh ra khỏi ngôi đình. Trong lòng cô vẫn còn cảm thấy sợ khi đối mặt với vị vương gia kia, cô bước đi trong bóng tối về căn phòng của mình.
Khi Ý Lan rời đi thì Lan Nguyệt dời giường bước đến chỗ Cố U Minh. Nàng nhìn vết thương ở cánh tay hắn, máu đã nhuốm đầy áo. Nhưng hắn vẫn ngồi im, không nhúc nhích như bức tượng đá vậy. Bỗng hắn cất tiếng:
" Tại sao nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-sat-thu-nang-that-thu-vi/239862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.