Cao Hàn ngồi trong thư phòng đọc binh pháp nhưng hồn cứ lơ lửng trên cành cây. Mắt lơ đễnh nhìn về một khoảng không vô định, mặt thì vô hồn, không còn miếng sức sống.
Ngược lại với Cao Hàn đang buồn bã ủ dột thì Lam Ly lại vui vẻ đi chơi đây đó, hưởng thụ cảm giác tự do tự tại. Mà không bị ràng buộc bởi những thứ vô bổ.
Đi chơi về lại ăn với ngủ, phải nói là rất nhàn rỗi. Lo mải mê chơi mà cô quên mất chủ nhân của cái phủ vương gia to lớn này.
Còn hắn thì từ cái đêm bị từ chối, suốt ngày nhốt mình trong thư phòng duyệt tấu chương của các vùng đất lớn nhỏ thuộc hắn cai trị. Nhưng vì không muốn làm lớn chuyện sợ sẽ gây ảnh hưởng, cũng bất lợi trong việc đại sự, nên có rất ích người biết về quyền lực ngầm này của Cao Hàn, đa số đều bị hắn cho người giấu nhẹm đi.
"Ngữ Yên!!" Đào Liên kêu lớn bên tai cô làm Lam Ly giật cả mình.
"D..dạ, có chuyện gì hả tỷ, mai mốt tỷ đừng có mà hét vào tai muội, chắc có ngày muội đứng tim chết mất cũng nên" Lam Ly đang ngơ ngẩn suy nghĩ chuyện quan trọng, thì bị Đào Liên gọi làm cho cô nghĩ được bao nhiêu kế sách cũng quên sạch hết.
"Còn mấy ngày nữa là đến lễ thành hôn của muội với Cao Hàn rồi đấy, không định hủy hôn à?!" Cả hai ngồi trong cái đình nhỏ giữa hồ nước lớn ở phủ vương gia, tâm sự tuổi hồng.
"Tại sao lại phải hủy, nó rất có lợi trong việc lấy lại sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-quyen-luc/960642/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.