Đêm đến, Lam Ly cùng Cao Hàn ngủ chung một phòng, ở cung dành cho những phi tần bị thất sủng vì ở đây rất yên tĩnh. Vua nước nào cũng có tam cung lục viện, và tên đó cũng vậy nhưng hầu như tất cả các phi tần đều bị thương ở mặt, nhẹ thì bị rạch vài đường, nặng thì bị hủy dung hoàn toàn nhưng chẳng là gì so với Đào Liên.
Tất cả những người có liên quan đến hoàng tộc nước này đều bị bắt, kể cả quan thần, hay các vị tướng trong triều có liên hôn con mình với hoàng tử cũng bị bắt, phải trừ khử mầm mống trước khi tai họa xảy ra.
"Nay ngươi ngủ dưới đất đi" Lam Ly lên tiếng khi hắn chuẩn bị leo lên giường. Cô đang ngồi xếp bằng trên nệm êm nhìn hắn, đưa ra điều kiện.
"Nàng nỡ để để tướng công của mình ngủ trên nền đất lạnh sao?!!" Cao Hàn đứng trước mặt cô, nhẹ cúi đầu. Bốn mắt nhìn nhau, hắn khều nhẹ cầm cô.
'Nàng ấy sao vậy nhỉ, bị bệnh rồi sao, sao lại nhìn mình không chớp mắt thế nhỉ?!" Hắn thì ngây thơ nghĩ cô bị bệnh, nếu mà là cô chắc cô nghĩ do mình quá xinh đẹp nên khiến hắn chết mê chết mệt cũng nên.
Hai người hai tính cách khác nhau nhưng gặp được là cái duyên, còn lấy được nhau là cái nợ, chắc ý trời muốn đem họ về bên nhau chăng?.
"S..sao lại không nỡ, có gì mà không nỡ. M..mau xuống đất nằm đi, đừng nhiều lời" Hắn định cui xuống hôn cô thì cô bỗng hoàn hồn đẩy hắn ra. Người ta cũng biết ngại chứ bộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-quyen-luc/960604/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.