[ Vù Vù ]
Ta bừng tỉnh sau cơn ác mộng ngày hôm đó, cơn ác mộng ngày cả phủ bị thiêu đốt ám ảnh lấy ta… nước mắt ta cứ chảy không ngừng~ Cũng đã lâu rồi ta mới gặp lại ác mộng… gạt nước mắt qua một bên ta nhìn sang bên cạnh thì không nhìn thấy cô ấy đâu cả… Ta giật mình ngồi bật dậy: - Lạc Ý!
Đáp lại ta là một không gian im lặng đến đáng sợ, ta nhìn bên ngoài trăng đã lên cao rồi họ còn đi đâu nữa? Ta không an tâm liền bước ra ngoài.
[ Cạch ]
[ Vù vù ]
Ta vừa mới mở cửa thì từng đợt gió lạnh đã vồ vập lấy cơ thể khiến ta rùng mình nhưng ta vẫn muốn ra ngoài tìm họ một chút. Bước ra khỏi chính điện, hoàng cung buổi đêm yên ắng đến đáng sợ, trăng trên cao là dường như là ánh sáng duy nhất soi đường ở đây vậy. Từ xa vọng lại tiếng đàn trong trẻo, ta đi theo tiếng đàn đến trước bóng cây anh đào…
[ Vù vù ]
Cô ấy vừa đánh đàn vừa nhảy múa trong đêm trăng vô cùng mềm mại và uyển chuyển… Lạc Ý thì bên cạnh cùng cô ấy tấu khúc hai người hợp ý đến lạ… tạo nên một khung cảnh mĩ nhân nhảy múa dưới trăng. Tiếng đàn như xa như gần trong trẻo như tiếng suối, khúc nhạc họ chơi đó chính là Thiên Hà, âm thanh giai điệu cùng cả vũ điệu như tiếng nước từ trời lột tả hết thảy vẻ đẹp của nữ nhân~ Ta nhìn đến ngẩn người, bỗng mũi ta nóng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596283/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.