Trên chiếc xe ngựa ấy, Cố Ân Sa lo lắng xoa đầu vồ về nàng: - Đừng khóc, không đau nữa, đừng khóc Hạ Hạ~
Chiếc xe ngựa dừng trước Minh Hy Cung, cô cẩn thận bế nàng bước xuống xe vội vã đi vào trong, bên trong Ôn Tư đã đợi sẵn, vừa thấy cô ông ta liền quỳ xuống: - Trưởng công chúa!
Cô cẩn thận đặt nàng xuống giường, tháo bỏ áo choàng bên ngoài, cô rất cẩn thận như thể chuyện này cô đã thuần thục từ rất lâu rồi vậy: - Lạc Ý mang nước ấm đến đây! Ôn Tư ngươi đến đây khám cho nàng ấy!
Lạc Ý nghe lời vội đi xuống phòng bếp, còn Ôn Tư cẩn thận đến ngồi bên giường lấy ra một chiếc khăn mỏng đặt lên tay nàng cẩn thận xem mạch. Một lúc sau, ông cất tấm khăn vào hòm thuốc nhìn cô: - Trưởng công chúa xin hãy yên tâm, vị tiểu thư này chỉ bị mắc phong hàn còn có dị ứng với thời tiết thôi! Còn vết thương…thần sẽ châm cứu vài lần và kê đơn thuốc đảm bảo sẽ khỏi!
Cô gật đầu hất tay cho ông ra ngoài, Lạc Ý mang một thau nước ấm vào cho cô, cô cẩn thận cho thị nữ trong phòng lui xuống, nàng nằm trên giường mê man: - Ư…Ưm~ Đau! Tiểu…Tiểu Ý! Ta đau…
Cô sững người lại một lúc lâu như nhớ về điều gì đó đưa tay xoa tóc của nàng: - Ừm tiểu thư~ Nô tỳ đây, không sao, nô tỳ bên cạnh tiểu thư~
Nghe cô nói dứt lời nàng liền dụi đầu vào bàn tay của cô: - Tiểu…Tiểu Ý~ Em còn sống…phải không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596256/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.