Ta ôm miếng ngọc vào lòng mà khóc nức nở, Thân Ảnh thấy vậy vội an ủi ta: - Tiểu thư đừng khóc! Nếu thấy tiểu thư khóc như vậy tướng quân sẽ rất đau lòng~
Ta lấy tay gạt nước mắt mà cố mạnh mẽ, phải ta không được yếu đuối, phụ thân đã đánh đổi mạng sống để bảo vệ ta, ta phải mạnh mẽ để trả mối thù này cho phụ mẫu, cho toàn bộ 355 mạng người oan uổng. Ta nhìn Thân Ảnh, thuộc hạ trung thành cuối cùng của ta mà cười: - Ngươi mới về hãy mau nghỉ ngơi đi! Vài ngày nữa ta phải xuất giá vào Dự vương phủ đến khi đó sẽ lên kế hoạch phục thù!
Thân Ảnh quỳ xuống đáp lời: - Vâng!
Ta nhìn cậu ta chợt nhớ ra gì đó: - Ngươi sẵn tiện điều tra một chút xem phụ thân và Tây vực rốt cuộc có mối quan hệ gì?
Thân Ảnh nghe vậy vội đáp: - Thần đã từng thử điều tra nhưng không có tin tức, dường như sự việc này được cả hoàng tộc Tây vực bảo vệ không cho truyền ra ngoài!
Ta nghe vậy liền suy nghĩ một lát: - Vậy hãy xuất thành đến Lưu Ngọc Viện ngoài thành tìm kiếm thử xem! Phụ thân chắc cũng để vài manh mối ở đó~
Thân Ảnh gật đầu nhận lệnh rồi biến mất ngay trong đêm, ta cầm mảnh ngọc trong tay rồi khởi động vết bớp phượng hoàng trên cánh tay cất vào trong, dù sao cũng là vật quan trọng nên mang bên người thì hay hơn. Rồi ta bước lên giường chìm vào giấc ngủ, có lẽ đêm nay là đêm yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-phe-vat-lai-la-bao-boi-tam-can-cua-truong-cong-chua-tay-vuc/3596215/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.