Nghe thanh âm quát tháo của thái giám the thé bên ngoài, Hàn Vu Thủy nhíu mày, ánh mắt lạnh xuống. Cánh tay khẽ động ra hiệu cho Tuyết Liên đang thoa thuốc ngừng lại. Tuyết Liên cảm thấy không khí trong xe dần ngưng đọng liền hiểu nàng đã tức giận. Nhanh chóng thu thập lại đồ đạc trong tay rồi vén màn xe bước ra ngoài.
"Gặp qua công công."
Tiểu thái giám đang mắng đến say mê,bông dưng thấy màn che phía trước được vén lên. Một thiếu nữ mặc trang phục trắng xanh, ôn nhu cẩn trọng bước ra khom người hành lễ với hắn. Thái giám trong hoàng cung vốn luôn phải cúi đầu nhìn sắc mặt người khác mà làm việc. Nay được kính lễ nhất thời có một loại cảm giác vượt trội. Đầu ngẩng cao một chút, ngực ưỡn ra thêm một chút, giọng điệu cũng tăng vài phần uy nghiêm.
"Ngươi là cái thứ gì? Trong xe là kẻ nào lại dám lớn gan chắn đường ngự giá của công chúa? Còn không mau lăn ra đây cho bản công công?"
Tuyết Liên nghe hắn ngang ngược quát tháo với chủ tử, nhịn xuống tức giận trong lòng. Ngoài mặt lại quy quy củ củ tiến lên hành lễ với người ngồi trong rồi nhỏ nhẹ đáp lời.
"Tham kiến công chúa điện hạ. Công chúa thứ tội, chúng ta nào có lá gan lớn đến thế. Công chúa là kim chi ngọc diệp, cỡ nào tôn quý. Chúng ta cành cây ngọn cỏ dĩ nhiên không dám phạm thượng, nhưng là công công có hơi quá lời, ngài nhìn xem. Đường đi cũng chỉ có bấy nhiêu đây, lại có khẩu dụ từ thái hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-nhu-thuy/1980094/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.