Chương trước
Chương sau
“Làm sao vậy?” Dung Tú quay người lại, thấy mặt Tiểu Thúy trắng bệch, giọng nói có phần nghi vấn.

“Không, không có gì.” Tiểu Thúy vội vàng đáp.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi mà không nói là ta sẽ giận đấy.” Dung Túcau mày, người khác thế nào thì cô không biết, nhưng Tiểu Thúy thì côhiểu rõ nhất. Hành động vụng về kia của Tiểu Thúy sao có thể lừa được“hỏa nhãn kim tinh” của cô. Nàng ta càng kích động che giấu như vậy,càng chứng tỏ là có chuyện.

“Tiểu thư……” Tiểu Thúy quả nhiên bịcô dọa, vội quỳ sụp xuống, ấp úng kể lại phiên bản mà nàng ta nghe đượccho cô. “Bọn họ nói, tiểu thư người không biết liêm sỉ, …”

Oh my God, quá máu chó rồi! Ai cmn vô liêm sỉ như vậy. Ta vụng trộm với đàn ông bao giờ, chính ta còn không biết đây.

“Tiểu thư……” Tiểu Thúy hình như ngại cô còn chưa đủ điên cuồng, lại bồi thêmmột câu, “Tiểu thư, vốn nô tỳ có thiện cảm đối với Vương gia. Nhưng bâygiờ nô tỳ cũng khinh bỉ hắn. Người ngoài đường đều nói, Vương gia thương hại tiểu thư người, cho nên mới không phanh phui chuyện này ra.”

Ta phắc! Quá não tàn rồi, hắn không phanh phui chuyện này ra, vậy chuyệnta hồng hạnh vượt tường kia, rốt cuộc là ai rêu rao ra ngoài hả.

Người có thể không biết xấu hổ, nhưng không thể không biết xấu hổ đến cỡ nàychứ. CBN, đã làm kỹ nữ, còn muốn lập đền thờ trinh tiết.

Tiếng tốt gì cũng bị thằng nhãi Tô Cẩn Hạo kia giành hết, còn chậu phân đều đổ xuống đầu cô.

Rất không công bằng!

Dung Tú kích động, không bình tĩnh nổi nữa. Cô vụt một cái đứng bật dậy khỏi ghế, vung tay lên bảo Tiểu Thúy: “Đi, gọi cái gã Quân Lăng Thiên kialại đây, chúng ta cùng đi Đông viện tìm con ngựa giống chết bầm kia tính sổ.” Con người cô ghét nhất là bị người khác đặt điều vu oan hãm hại,giờ bị một chậu phân lớn như vậy đổ xuống đầu, trong lòng cô ghê tởm như ăn phải phân vậy.

“Tiểu thư, sáng nay Quân công tử ra ngoài rồi, giờ vẫn chưa về.” Tiểu Thúy vội vàng bẩm lại.

Gã này đúng là đê tiện, lúc không có việc gì thì lởn vởn quanh cô như ongmật, đúng ngày cô gặp chuyện thì lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Trong lòng Dung Tú hung tợn ân cần thăm hỏi Quân Lăng Thiên, rồi vội đổigiọng nói, “Thôi mặc kệ hắn, hai người chúng ta cùng đi.”

Tiểu Thúy đứng dậy, đi theo sau Dung Tú, bộ dáng như thể sắp xông pha chiến trường giết địch, thề chết không lui.

Chủ tớ hai người “đằng đằng sát khí” đi về hướng Đông viện, trên đường gặprất nhiều gia đinh. Nhưng thấy lửa giận ngùn ngụt trong mắt chủ tớ haingười, bọn chúng đều ba chân bốn cẳng ù té chạy. Muốn thể hiện lòngtrung thành thì cũng phải có Vương gia ở đây, giờ Vương gia không có ởđây, bọn chúng có thể hiện lòng trung thành thì cũng chẳng có ai ghicông cho chúng. Huống chi nói thế nào người ta hiện tại cũng vẫn làVương phi, bọn chúng không thể trêu vào, trốn còn không kịp ấy chứ?

Ven hồ Đông viện, Hạ Quán Linh mặc bộ váy dài màu hồng nhạt đang ngồi trong lương đình cho cá nhỏ trong hồ ăn. Đều nói người có việc vui tinh thầnphấn khởi, cho nên, tâm tình nàng hôm nay đặc biệt tốt. Nhất cử nhấtđộng đều toát ra ngàn vạn phong tình.

Tiểu Vân đứng phía sau nàng, nhìn chủ nhân nhà mình vui vẻ, lòng nàng ta cũng thả lỏng hơn một chút.

Dùng một câu nói để nói thì, chủ tớ hai người này bây giờ sống thoải mái vôcùng, gió thổi nhè nhẹ, cho cá nhỏ ăn. Cuộc sống như vậy quả thật rấtthư thái.

Họa hề phúc chi sở ỷ*. Lúc chủ tớ hai người Dung Túđằng đằng sát khí vọt tới Đông viện, từ rất xa cô đã thấy Hạ Quán Linhngồi ở bên hồ cho cá ăn. Thế là cô đi ba bước thành hai bước, lập tứclẻn đến bên lương đình. Hai người xuất hiện bất thình lình, làm chủ tớHạ Quán Linh càng thêm hoảng sợ.

*”Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục” – một câu trong sách Lão Tử: Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn nấp của họa.

Hạ Quán Linh buông thức ăn cho cá trong tay, nhẹ giọng nói: “Vương phi từ Tây viện xa xôi tới đây, không biết có chuyện gì?”

“Bốp!” Dung Tú cũng không rảnh mà chào hỏi dối trá với ả ta. Cô trực tiếp vung tay tát một cái. Vênh váo hả, cho tên Tô Cẩn Hạo cùng Hạ tiểu tam vênhváo, dù sao da mặt cô đã bị hai kẻ này làm mất hết cả rồi, nếu vậy, mọingười cùng nhau lật mặt cả đi.

“Vương phi ngươi……” Hạ Quán Linhbất thình lình bị một cái tát thì vô cùng kinh hãi. Sau đó lập tức cắnmôi, dùng giọng điệu trách cứ nói: “Vương phi, xin người tự trọng. Nơinày không phải Tây viện của người.”

“Bốp!” Bàn tay Dung Tú lạitrực tiếp vung tới, ai thèm quan tâm ngươi nói cái tiếng chim hương hoagì chứ, cứ đánh trước rồi nói sau, năm dấu tay hằn rõ trên gương mặttuyệt mỹ của Hạ Quán Linh. Khoé miệng cô ẩn chứa nét cười, lạnh băngnói, “Ta đánh ngươi, ngươi làm thế nào? Ta là Vương phi, ngươi là trắcVương phi. Ngươi thấy ta mà không hành lễ, lại còn buông lời ngạo mạn.Ngươi quá đề cao bản thân rồi!”

Hạ Quán Linh ôm mặt, vừa rồi nàng ta cũng quá đắc ý nên không chú ý, không ngờ lại bị ả Vương phi này bắt được nhược điểm. Nàng ta hơi khom người, tâm không cam tình khôngnguyện chắp tay thi lễ với Dung Tú.

“Ta hỏi ngươi, chuyện ta lénlút hẹn hò nam nhân, bị người ta bắt gian tại trận có phải do hai ngườicác ngươi rêu rao ra ngoài hay không.” Dung Tú từng bước một tới gần HạQuán Linh, giọng điệu bình tĩnh hỏi.

“Ha ha……” Hạ Quán Linh chậmrãi lùi về phía sau, có điều nụ cười trên mặt càng tỏ ra đắc ý. “Vươngphi, tục ngữ nói rất đúng, cây ngay không sợ chết đứng, nếu ngươi khônglàm những chuyện xấu xa đó, hẳn là không có lửa thì sao có khói.” Nàngta rút khăn tay từ trong tay áo ra, điềm nhiên lau mặt mình.

“Ngươi nói láo!” Dung Tú rống lên, “Con mắt nào của ngươi thấy hả.” Dung Túgiơ tay, lại muốn lưu lại dấu tay trên gương mặt “xấu xí” của Hạ QuánLinh. Nhưng lần này, nàng ta né tránh rất nhanh, ngược lại bắt được tayDung Tú, dùng thanh âm lạnh như băng nói: “Chuyện tốt mà ngươi cùng LụcVương gia làm, đừng tưởng người khác không biết. Dám làm phải dám nhận,đã là một đôi cẩu nam nữ, còn sợ người khác nói cái gì?”

“Xì! Tavới huynh ấy làm cái gì, cũng không ghê tởm bằng ngươi với con ngựagiống chết bầm kia, suốt từ sáng đến tối!” Nếu không thể đánh nàng ta,Dung Tú liền khụ ra một ngụm nước miếng, trực tiếp phun lên mặt nàng ta.

Hạ Quán Linh không ngờ cô có chiêu này, thình lình bị một ngụm nước miếngphun vào mặt, cũng không kịp tránh. Cho nên giờ phút này trên gương mặttuyệt mỹ kia xuất hiện một đống nước miếng của Dung Tú.

Nàng tavội lấy khăn lau mặt mình, sau đó xông tới muốn túm tóc Dung Tú. Nữ nhân đánh nhau kiêng kị nhất là tóc, tóc ai bị giật, người đó sẽ chịu kiềmchế. Đạo lý ấy, trước kia lúc ở cô nhi viện Dung Tú đã đúc kết được. Lúc này đương nhiên cô sẽ không để Hạ Quán Linh túm được tóc mình.

Vì thế thân mình cô khẽ tránh, ngược lại thuận tay túm lấy tóc Hạ QuánLinh. Ba ngàn sợi tóc đen của Hạ Quán Linh bị cô túm như vậy, liền vắtngang qua đầu vai nàng ta.

Dung Tú nhanh trí, tiến lên một bước,túm chặt tóc nàng ta. Mà Hạ Quán Linh tuy bị Dung Tú nắm được tóc, nhưng nàng ta cũng không phải loại người dễ dàng đầu hàng. Nàng ta xoay người một cái, vung tay đánh về hướng ngực của Dung Tú.

Dung Tú trúngtrọn hai nắm tay của nàng ta, nhưng Hạ Quán Linh ngoan độc, cô cũngngoan độc không kém! Dung Tú dùng sức, kéo tóc đen của nàng ta, Hạ QuánLinh kêu thất thanh, hai nữ nhân trực tiếp vật lộn nhau trên đất.

“Tiểu thư……”

“Trắc Vương phi……”

Hai nha hoàn bên cạnh cuống lên chạy tới giúp chủ mình. Tiểu Vân dùng sứcđánh tay Dung Tú, Tiểu Thúy thấy thế, trực tiếp quăng một quyền vào Tiểu Vân.

Thế là, hai hạ nhân trực tiếp quay sang đáng nhau.

“Dung Tú, ả đàn bà điên này……” Hạ Quán Linh vừa đánh vừa gào lên, khí thế ngùn ngụt không thua gì Dung Tú.

“Hạ Quán Linh, ngươi cái đồ hồ ly tinh chết bầm……” Dung Tú đương nhiên không cam lòng yếu thế mắng lại.

Hai người lăn một vòng, Dung Tú ở phía trên, mà Hạ Quán Linh ở dưới ngườicô. Đột nhiên, trong mắt Hạ Quán Linh hiện lên vẻ đắc ý không dễ pháthiện, xem ra ông trời thật sự đứng về phía nàng ta.

“A…… Vươngphi, xin người buông tha cho mẹ con ta đi. Chuyện đó thật sự không liênquan đến ta và Vương gia.” Hạ Quán Linh đột nhiên dịu giọng, thanh âm có chút yếu ớt cầu xin.

“Vậy thì là ai làm?” Dung Tú hỏi lại, hiển nhiên không chú ý tới vẻ đắc ý thoáng vụt qua trong mắt Hạ Quán Linh.

“Vương phi xin người đấy, tha cho ta cùng đứa trẻ đi. Đứa trẻ này là của Vương gia, nó nhất định không thể xảy ra chuyện được!” Hạ Quán Linh đột nhiên ôm bụng, thống khổ nói, nước mắt trào ra hốc mắt.

“Ta muốn làmhại con ngươi khi nào?” Dung Tú bĩu môi, buông lỏng trói buộc nàng ta.Cô chỉ muốn tìm con ngựa giống chết bầm kia tính sổ mà thôi, nửa đườngđến đây, thấy Hạ tiểu tam này mười phần không vừa mắt, thuận tiện muốndạy dỗ nàng ta một chút, cô căn bản đâu có ý muốn làm nàng ta bị thương.

Lúc này lại nghe Hạ Quán Linh nằm bên dưới thống khổ nhăn nhúm mặt mày, bithương nói: “Vương phi, ta đã nói rồi. Chuyện này không hề liên quan tới bọn ta, lúc trước người đánh ta, đẩy ta, ta đều chấp nhận, nhưng giờsao người có thể nhẫn tâm xuống tay đối với đứa bé trong bụng ta…… A……Vương phi…… Người…… thật quá độc ác……”

Câu nói đứt quãng của Hạ Quán Linh vừa dứt, nét mặt của nàng ta chợt trở nên dữ tợn, thanh âm kia tê tâm liệt phế.

Dung Tú lơ mơ, cô không biết Hạ Quán Linh đang làm cái quỷ gì. Không hiểu sao trong lòng xuất hiện cảm giác bất an.

Cô đứng dậy, đang muốn bỏ đi. Đột nhiên cảm giác thân mình bị người ta đẩy mạnh, khi cô còn chưa kịp phản ứng, Tô Cẩn Hạo đã chạy vội tới bênngười Hạ Quán Linh, vẻ mặt kia, mang theo tình cảm chan chứa không saonói hết được!

Đầu óc Dung Tú càng thêm lơ ngơ, ngay sau đó, cả người cô đứng không vững, thân mình rơi xuống hồ nước……

“Tùm……” Mặt hồ yên ả chợt vỡ ra một đường, Dung Tú……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.