Chương trước
Chương sau
“…… Ta có……” Tô TíchLạc dường như đã chuẩn bị sẵn từ trước, hắn đỏ mặt, lấy ra hai dải băngđỏ từ trong tay áo, đặt vào tay Dung Tú.

Dung Tú nhận lấy hai dải băng đỏ kia, lại có chút bối rối nghiêng đầu suy nghĩ, “Biểu ca, băngđỏ chúng ta có rồi, nhưng lại không có bút. Cũng đâu thể bắt muội cắnnát đầu ngón tay mình để thay bút được.” Nói xong, cô vươn bàn tay búpmăng trắng muốt quơ quơ trước mặt Tô Tích Lạc.

“Cái đó…… Ta cũngcó……” Khoảng đỏ khả nghi trên mặt Tô Tích Lạc lúc này đã bị nhuộm đậmhơn. Hắn thò tay vào trong tay áo, móc ra một cái túi vải nhỏ. Mở ra thì thấy, bên trong giấy bút nghiên mực đều đủ cả.

“Biểu ca……” DungTú kinh ngạc nhìn tay áo hắn, tình cảnh này, sao có thể không khiến cônhớ tới Doraemon cơ chứ. Con mèo máy kia lúc nào cũng thò tay vào trongtúi lấy ra đủ thứ. Mà giờ phút này Tô Tích Lạc so với nó thì giống ychang.

“Tú Tú, muội còn muốn nói gì nữa? Muội nói đi, để ta lấy.” Tô Tích Lạc tưởng Dung Tú còn muốn gì nữa, nên vội vàng mở miệng hỏi.

O(╯□╰)o.

Trán Dung Tú lập tức ứa ra một giọt mồ hôi thật to. Thật đúng là làm khóchàng ta rồi, trên đường đi vác theo nhiều thứ như thế, mà còn phải cầmđủ loại quà vặt giúp cô.

“Biểu ca, trong tay áo huynh còn cất giấu thứ gì vậy?” Dung Tú hỏi đến cùng.

Mặt Tô Tích Lạc hơi cứng lại một chút, sau đó mới hơi lúng túng thò tay vào trong tay áo lấy đồ ra. Sau khi nhìn thấy những thứ Tô Tích Lạc lấy ra, khóe miệng Dung Tú co rút lại, mồ hôi trên trán tuôn ra ròng ròng.

Chỉ thấy Tô Tích Lạc móc từ tay áo ra một cái bao vải nhỏ, bên trong dùnggiấy bọc một ít đồ ăn vặt mà Dung Tú thích, có bánh đậu xanh, táo tàu,nhãn, một gói hạt dưa, còn có một quả táo đỏ mọng! Tuy không phải nhiềulắm, nhưng đều là những thứ Dung Tú thích ăn. Tô Tích Lạc nghĩ Dung Túra ngoài với hắn, khó tránh khỏi sẽ đói bụng, nên mới bọc những thứ côthích ăn vào giấy mang theo.

Dung Tú kinh ngạc nhìn dáng vẻ thậtsự nghiêm túc của chàng ta, trong lòng hốt hoảng, cũng có một phần cảmđộng đột nhiên nảy nở. Nghĩ đến khoảng thời gian mình xuyên qua tới đây, đều là Tô Tích Lạc chăm sóc cô. Giờ phút này hai người bọn họ đứng dưới tàng cây ước nguyện, đột nhiên cô rất xúc động. Xúc động muốn viết têncủa Tô Tích Lạc lên lụa đỏ.

“Tú Tú, muội sao vậy?” Tô Tích Lạclại cất những thứ kia cẩn thận, lúc ngẩng đầu lên, lại thấy Dung Tú đang ngẩn ngơ nhìn mình. Hắn cảm thấy căng thẳng, không biết ánh mắt ấy củacô là có chuyện gì.

“Biểu ca, chúng ta ước đi.” Dung Tú thu hồisuy nghĩ, đưa xâu mứt quả trong tay cho Tô Tích Lạc, quay lưng lại, viết nghiêng ngả nguyện vọng của mình lên dải lụa đỏ.

Viết xong, cô quay người lại, lại thấy Tô Tích Lạc cầm xâu mứt quả kia, đang nhìn cô chằm chằm.

“Tú Tú, muội ước gì thế?” Tô Tích Lạc cười nói.

“Sao phải nói cho huynh.” Dung Tú hất cằm, làm một tư thế kiêu căng ngạo mạn, rồi đưa bút cho Tô Tích Lạc.

Sặc. Nguyện vọng này của cô nói cho ai, cũng không thể nói cho Tô Tích Lạc được.

Tô Tích Lạc nhận bút, viết sột soạt, rất nhanh đã viết xong. Dung Tú nuốtnước miếng, nhịn không được tiến lên, muốn nhìn lén xem chàng ta viếtgì. Tiếc là chàng ta che quá kín, cô hoàn toàn không nhìn được gì cả.

“Biểu ca, huynh ước cái gì vậy?” Dung Tú vô liêm sỉ hỏi.

Tô Tích Lạc cười cười, “Tú Tú, nguyện vọng này nếu nói cho người khác biết sẽ mất linh.”

Cô khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nói thì không nói, làm như cô muốn biết lắm không bằng.

Được rồi, cô thừa nhận, trong lòng cô đúng là muốn biết cuống cả lên rồi……

Hai người viết xong điều ước của mình, Dung Tú ngửa đầu nhìn cái cây ướcnguyện cao ngất kia, bảo cô lên cây buộc dải băng vào là chuyện khôngthể nào. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ xin vị bên cạnh giúp đỡ. Cô nịnh nọtđưa dải băng đỏ trong tay cho Tô Tích Lạc, đồng thời lại nghiêm khắc uyhiếp chàng ta, không được nhìn lén.

Tô Tích Lạc nhếch miệng, khóe môi mang theo vài phần ý cười ngọt ngào bất đắc dĩ. Hắn điểm nhẹ mũichân, cả người liền bay lên không trung, rất nhanh đã nhẹ nhàng đápxuống một cành cây.

Tô Tích Lạc buộc hai dải băng cùng một chỗ,một cơn gió thổi qua, dải băng bay phấp phới, mấy con chữ xiên vẹo củaDung Tú liền “đập vào” mắt hắn. Con ngươi hắn sáng ngời, giống như ánhsao băng vụt qua chân trời, mang theo ánh sáng rực rỡ……

“Đượcchưa?” Dung Tú đứng dưới tàng cây thúc giục, hắn khẽ mím môi, nụ cườibên khóe môi càng rõ ràng hơn. Xoay mình một cái, cả người lại từ trêncây bay xuống, đứng bên cạnh cô.

“Biểu ca, chúng ta đi uống rượuđi.” Dung Tú bất chợt nói. Tô Tích Lạc sợ run, lần trước uống rượu mừngcủa Tô Cẩn Hạo, cô trực tiếp té xỉu, giờ hắn còn nhớ rõ. Cho nên thânlàm một “tình nhân tin đồn” kiêm “đại ca ca”, Tô Tích Lạc quả quyết cựtuyệt yêu cầu của cô. “Thân thể muội không khỏe, không nên uống.”

“Biểu ca, chúng ta chỉ uống một chén nhỏ xíu là được mà.” Thấy hắn không đồng ý, Dung Tú nắm ống tay áo Tô Tích Lạc làm nũng.

“Không được!” Tô Tích Lạc lại quả quyết cự tuyệt, có điều một người tốt bụngnhư hắn, sao có thể chịu nổi Dung Tú vừa đấm vừa xoa, chưa đến hai lượt, hắn liền giơ cờ trắng, đầu hàng.

Hai người tìm một tửu lâu, yêu cầu một nhã phòng độc lập. Rất nhanh rượu liền được bày ra.

“Muội đừng uống nhiều quá.” Tô Tích Lạc quan tâm dặn dò, thật sự có phần lo lắng cho cô.

Dung Tú trong lòng thầm khinh bỉ Tô Tích Lạc. Muốn nói cô, cầm kỳ thư họa,mọi thứ không thông. Ca múa tài nghệ, một điểm không biết. Nhưng mà cô,cô rất biết uống rượu nha, hơn nữa trong mười mấy năm nhân sinh củamình, cô đã phát huy “tài nghệ” này đến cực hạn. Cho nên uống rượu vớicô mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ. Đương nhiên, ngựa tốt cũng có lúc mấtmóng, lần trước là ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn, là nỗi nhụccả đời này cô vẫn không dám thừa nhận.

Dung Tú rót một ly rượu,ngửa đầu, ừng ực uống xuống. Sau đó cô liền mở to mí mắt “nặng trĩu”,dựa sát vào người Tô Tích Lạc. Bản chất sắc nữ bắt đầu bại lộ, dâm trảocủa cô bắt đầu hướng về phía cánh tay Tô Tích Lạc, khoác lên bờ vai hắn, dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Lục biểu ca, huynh thích muội không?”

Tô Tích Lạc cứng đờ người, thân thể cứng ngắc tại chỗ. Trái tim lại vì câu hỏi này mà đập dồn dập.

Hắn thích nàng không?

Chuyện đó mà còn phải nói, hắn thích nàng hơn mười năm rồi cơ mà.

Chỉ là một câu “Ta thích muội”, hắn đã luyện tập trong lòng vô số lần,nhưng mỗi lần đều không nói ra miệng, giờ nghe Dung Tú hỏi như vậy,trong lòng hắn đã nổi sóng vạn trượng.

Thấy hắn không trả lời, mỗ sắc nữ lại bắt đầu hành động. Cô rõ ràng trực tiếp nhắm hai mắt, ngãvào trong lòng hắn, sau đó ngọ nguậy trong lòng hắn vài cái, cảm giácđược cả người hắn đã cứng ngắc, Dung Tú mới lại chép chép miệng, “mắtsay lờ đờ” nhìn về phía Tô Tích Lạc, “Biểu ca, trong lòng huynh thíchmuội.”

Khuôn mặt trắng nõn của Tô Tích Lạc thoáng chốc đỏ lên,còn lan ra phía sau tai. Hắn nhìn cô gái say khướt trong lòng, bàn taython dài run run vươn ra, muốn ôm cô, nhưng lại chậm chạp hạ xuống. Hắnnghĩ rằng lúc này cô đã say thật rồi, nên mới nói lung tung với hắn.

Dung Tú ở trong lòng Tô Tích Lạc hít vào một hơi, ám chỉ như vậy rồi, mà sao chàng biểu ca này còn không chịu nói chứ. Thật sự không cách nào khác,cô cắn răng một cái, nhắm tịt mắt, trực tiếp vươn “dâm trảo” ôm lấy thắt lưng chàng ta, coi như triệt để hái đóa hoa Tô Tích Lạc này xuống.“Biểu ca, muội thích huynh!” Thanh âm dịu dàng mang theo tình ý chânthành.

Tô Tích Lạc lần này hoàn toàn cứng ngắc, bên tai hắn lặpđi lặp lại câu nói vừa rồi của Dung Tú. Hắn cúi đầu nhìn người tronglòng mình, tình cảm đè nén nhiều năm nay lần này rốt cục tìm được chỗbộc phát. Hắn run giọng nói: “Tú Tú, ta…… cũng thích muội!”

Nói xong, hắn khẽ cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí đặt một nụ hôn lên mặt cô.

Thế nhưng, ngay vào lúc đó, lại có chuyện xảy ra –

Hắn khẽ cúi đầu, mà Dung Tú nghe được câu này, lại vội vã ngẩng đầu lên, kết quả……

Bi kịch đã xảy ra!

Môi Tô Tích Lạc đụng phải cánh môi mềm mại của Dung Tú, bốn mắt nhìn nhau,hai trái tim đều không kìm nén nổi nhảy dựng lên. Mà chuyện phát sinhsau đó tựa hồ trở thành lẽ dĩ nhiên.

Tô Tích Lạc khẽ nghiêng đầu, muốn hôn lên khóe môi cô, mà Dung Tú cũng nghiêng đầu theo hắn, haingười đều nghiêng về một bên, nụ hôn này tiếp tục, hai người chỉ biếtkêu khổ trong lòng. Dung Tú trước kia xem tiểu thuyết, nam nữ chính hônmôi là chuyện vô cùng ngọt ngào thân mật, vì sao đến lượt bọn họ hôn lại thành ra kỳ quặc như vậy chứ.

Tô Tích Lạc từ nhỏ đến lớn trongmắt chỉ có Dung Tú, hơn nữa vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn yêu thầm, chonên “kinh nghiệm thực chiến” khá là thiếu hụt, vậy nên lần này hắn hoàntoàn chẳng thể chỉ dẫn được gì.

Còn Dung Tú tuy suốt ngày ôm cuốn “Kim Bình Mai” của Dung Dịch, nhưng cô thuộc loại trì độn bẩm sinh, đợi đến lúc cô hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đôi môi đỏ của TôTích Lạc tách khỏi môi cô.

Kết quả là, nụ hôn đầu ngọt ngào màtrúc trắc trong truyền thuyết, cứ thế mà kết thúc. Trong lòng Dung Túkhóc thét vài tiếng, không thể tưởng được nụ hôn đầu của mình cứ mất đinhư thế.

Màu đỏ ửng trên mặt Tô Tích Lạc vẫn chưa tan, hắn thấyDung Tú chu cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, liền khẽ khàng ôm cô vào lòng.

Mà đúng lúc đó, Dung Tú giãy giụa đứng dậy, chỉ vào mũi Tô Tích Lạc, tức giận nói, “Huynh vừa mới ôm muội……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.