Quân Lăng Thiên khẽnhếch đôi mắt hẹp dài, quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó mới khẽbật cười, “Dung tiểu thư, kỳ thật ta cũng cảm thấy, nếu có kẻ nào khôngcó mắt mà đi bắt cóc ngươi, phỏng chừng ngày hôm sau trong kinh thành sẽ truyền ra một tin đồn động trời ấy nhỉ?”
“Tin đồn gì?” Dung Tú hỏi lại.
“Con gái của đại nhân nào đó bị bọn cướp bắt cóc. Có điều cô nàng này quámức hung hãn, ngược lại cắn cho đám thổ phỉ kia thương tích đầy mình.Thổ phỉ hết cách, chỉ đành trốn vào ngục giam của quan phủ, tránh thoátkiếp nạn này.” Quân Lăng Thiên nói xong còn bỡn cợt liếc cô một cái, sau đó nở nụ cười, lúc hắn cười lên như ánh nắng giữa trưa biếng nhác, nhưkhúc xạ trong dòng nước trong veo, trông rất đẹp mắt.
“Ngươi đang làm ta tổn thương đấy nhé!” Dung Tú căm giận bất bình trừng hắn một cái, xoay người bỏ đi.
“Được rồi, nói giỡn thôi mà.” Hắn nghiêng đầu, chú ý tới biểu cảm trên mặtDung Tú, “Không phải ngươi đói bụng à? Ta đưa ngươi đi ăn đồ ngon.”
Nói xong hắn liền cất bước đi trước. Dung Tú trừng mắt nhìn hắn vài lần, rồi thật cẩn thận đi theo hắn.
Xuyên qua đám cỏ lau rậm rạp lay động, trước mặt liền xuất hiện một gian nhà bằng cỏ tranh.
Nhà tranh đã rất cũ nát, bốn phía tường dùng bùn đất và rơm rạ thay chogạch đá, trên nóc nhà trải một tầng cỏ tranh thật dày. Giữa vùng cỏ laulay động, gian nhà tranh tạo cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽođáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngo-nghich/2105164/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.