“Ca, đệ đưa muội ấy về nhà.” Tô Tích Lạc ôm cô, nhấc bước ra ngoài.
Tô Cẩn Hạo liếc nhìn người nằm trong lòng hắn một cái, rồi phất tay để bọn họ đi.
Tiểu Thúy ngoài cửa thấy bộ dáng tiểu thư nhà mình như thế, sợ tới mức vội vàng bước tới định đỡ nàng. Tô Tích Lạc khẽ tránh, trầm giọng nói: “Cứ để ta bế nàng. Ngươi nhanh đi gọi người chuẩn bị một chiếc xe ngựa.”
Tiểu Thúy nghe thế, vội vàng chạy ra. Tô Tích Lạc cúi đầu nhìn Dung Tú đang lảm nhảm linh tinh trong lòng mình, khóe miệng hơi mỉm cười.
Trên xe ngựa, Tô Tích Lạc vẫn cẩn thận ôm Dung Tú như trước. Hắn cúi đầu quan sát nàng tỉ mỉ: làn da màu sữa, đôi mắt thật to, hàng mi dài rậm, chiếc mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi đỏ mọng như anh đào, và cả ngọn núi nhỏ khi nãy hắn lơ đãng đụng phải nữa. Tất cả đều nói rõ, biểu muội của hắn đã trưởng thành, hơn nữa còn trổ mã thành cô thiếu nữ khiến người ta ngây ngất.
Nhớ rõ khi còn nhỏ, nàng luôn quấn quít lấy Tam ca của mình. Sau khi lớn lên, cũng là Tam ca chạy phía trước, nàng đuổi theo sau. Ánh mắt nàng cho tới bây giờ vẫn hướng về Tam ca, nhưng nàng chưa từng chú ý ở phía sau vẫn có một đôi mắt luôn dõi theo nàng.
“Tú Tú, huynh biết muội thích ăn canh cá.”
……
“Tú Tú, muội biết không, món canh cá đó huynh cũng biết làm .”
……
“Tú Tú, khi còn nhỏ muội thích nhất xem Tam ca múa kiếm, thật ra huynh múa kiếm cũng rất đẹp.”
……
Dung Tú cảm thấy như có ngàn cân treo ở mí mắt, làm thế nào cũng không mở ra được. Cô chỉ muốn ngủ, nhưng lại có một con muỗi to cứ kêu vo ve ở bên tai. Cô giơ tay lên, muốn xua con muỗi kia đi.
“Bốp!”
Một cái tát bất thình lình, hoàn toàn cắt đứt mạch tâm tình của Tô Tích Lạc. Hắn cúi đầu, kinh ngạc nhìn người nằm trong ngực, giờ phút này nàng đang rúc vào lòng hắn ngủ, vẻ mặt hưởng thụ.
Xe ngựa rất nhanh đã đến Dung phủ, Tô Tích Lạc đỡ Dung Tú xuống, rồi lập tức muốn rời đi. Dung Dịch thấy con gái mình uống say mèm, không khỏi muốn hỏi chút chuyện về nàng. Nhưng nhìn đến bên mặt đỏ hồng của hắn, khóe miệng run run, thở dài, “Đời sống tình cảm của bọn trẻ bây giờ sao mà phức tạp, vốn đã là tam giác tình yêu, giờ lại thành ra tứ giác tình yêu.”
Dung Tú ở trong nhà ba ngày, cũng không thấy Tô Cẩn Hạo vào cung xin ý chỉ. “Hừ! Đồ hèn nhát!” Mắng một câu, cô như kiến bò trên chảo nóng đành phải đi nhờ phụ thân mình giúp đỡ.
Dung Dịch lúc này đang ngồi trong phòng khách, cúi đầu uống ly trà trong tay.
“Cha ơi……” Dung Tú quỳ dưới đất, vẻ mặt ai oán đấm đùi ông ta, ngụm trà vừa mới nuốt vào miệng Dung Dịch lập tức phun ra……
Dung Tú mắt nhanh não nhạy, cấp tốc tránh được khí thế hung mãnh của nước trà. “Cha ơi…… Con không muốn gả cho cái gã núi băng kia đâu.”
Dung Dịch bên kia lấy lại hơi xong, lúng túng ho khan, “Con không muốn gả cho Tô Cẩn Hạo ư?”
“Dạ.” Dung Tú dùng sức gật đầu, hai con ngươi lấp lánh như sao, cứ thế nóng hôi hổi nhìn Dung Dịch. Dung Dịch rùng mình, chợt nghĩ con gái mình từ sau lần trượt chân ngã xuống sông tự nhiên trở nên thông minh hơn.
Chuyện khác không nói, nhưng thằng oắt Tô Cẩn Hạo kia thích cái cô nàng Hạ Quán Linh kia, Tú Tú nhà ông cũng đâu phải không gả đi được, gả cho hắn chính là lãng phí. Cho nên ông cũng cực lực phản đối việc gả cho Tô Cẩn Hạo.
Cũng may ông đã sớm nghĩ biện pháp tốt cho con gái, thành thân rồi, cũng không phải là không thể hưu.
“Cầm trước cái này, trở về rèn luyện.” Dung Dịch móc một quyển sách từ trong túi, ném cho Dung Tú. Dung Tú đón được quyển sách kia, kinh ngạc ngẩng đầu, lắp bắp hỏi, “Cha, cha, cha xác định muốn con luyện cái này ạ, đây là “Kim Bình Mai” mà?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]