Các cánh cửa sổ đều đã cũ, giấy dán cửa cũng có một chút ngã qua màu vàng. Mộ Dung Phong thấm ướt ngón tay lặng lẽ đâm thủng một cái lỗ trên đó.
Trong phòng, hai người lúc nãy vừa ôm chậu than vừa hạ giọng bẩm báo tình hình cho một nam nhân đang ngồi ở đầu giường.
“Đúng như ngài suy đoán, bên dưới hồ nước quả thật có hàng, sờ qua các rương gỗ đều còn nguyên vẹn. Nhưng do trời quá tối nên không thể nhìn rõ được dưới nước. Không thể biết được có tất cả bao nhiêu cái rương, cũng như không biết được bạc có còn ở bên trong hay không?”
Nam nhân ngồi ở đầu giường gỗ cười chế nhạo: “Chắc đúng khoảng tám chín phần. Ta biết thế nào lão già kia cũng sẽ giấu bạc trên núi. Quả nhiên ông ta rất gian xảo, dám đem bạc giấu dưới đáy hồ. Nếu không phải vì lần này tuyết rơi dày đặc, thác nước đánh xuống làm vỡ rương gỗ thì ta cũng không tài nào đoán được”
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Hay là ngày mai khi trời sáng phái người qua đó xem xét lại một lần nữa?”
Nam nhân xua tay: “Nghe nói Mộ Dung Phong đang nhìn chằm chằm nơi đó rất chặt chẽ. Cho nên nơi này ít ra vào thì tốt hơn, tránh rút dây động rừng”
“Chúng ta bây giờ không phải nên tiên hạ thủ vi cường ra tay trước lấy đi những rương hàng đó sao?”
Nam nhân im lặng một lúc, chắc là đang nghĩ cách: “Ta sợ sẽ khó khăn, nếu lộ ra chút tiếng gió sẽ rất nghiêm trọng, các trạm kiểm soát cũng sẽ trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893540/chuong-999.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.