“Nửa đêm nửa hôm ta đi đâu tìm đại phu cho huynh? Là ta tùy tiện tìm một thợ may, biết làm tỉ mỉ thêu thùa kim chỉ, yên tâm đi mấy vết thương chỉ chít này của huynh, chắc chắn có thể khâu rất tốt. Nói không chừng còn có thể thuận tiện thêu cho huynh một bông hoa nữa đó.”
Cừu thiếu chủ ưu thương thở dài: “Quả thật cố nhân dễ thay đổi, Lãnh Băng Cơ, nàng thay đổi rồi, nhớ lúc trước, vết thương của ta đều là nàng một châm một đường tự mình khâu lại…
“Huynh thử nói nhảm thêm một câu nữa xem, có tin hay không ta đem từng châm từng mũi khâu lại giống như năm đó cho huynh ngồi tháo?”
Lời này người khác nghe không hiểu là ý tứ gì, Cừu thiếu chủ sao có thể biết, sợ tới mức giật mình một cái.
“Ta chính là cảm thấy nghẹn khuất, đau, mới nói với nàng hai câu thật lòng.”
“Huynh còn nói, Lôi Ngọc đồng dạng cũng bị thương do súng giống huynh, người ta đau cũng không kêu lên một cái, còn huynh thì sao.”
Trên thực tế, đương nhiên là Phượng Lôi Ngọc đã được dùng thuốc gây mê, Cừu thiếu chủ thì không được, làm sao có thể gây mê toàn thân chứ? Tình thế hiện tại không ổn định, vạn nhất có chuyện ngoài ý muốn, một mình nàng không thể nào đảm đương hết được.
Cừu thiếu chủ không lên tiếng nữa.
Trong chốc lát thương thế đã xử lý xong, đại phu như trút được gánh nặng, xách hộp thuốc vội vã bỏ của chạy lấy người, đến tiền khám bệnh cũng không kịp thu. Lúc này Lãnh Băng Cơ mới đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893533/chuong-992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.