Phó Nguyên soái cắn răng kiên quyết không chịu nhận tội.
“Còn có Chu đại nhân gì đó đâu rồi? Cái người có vết sẹo trên mặt ấy, đứng ra hết cho lão tử, chúng ta cùng nhau tính toán hết món nợ này” Cừu thiếu chủ đối mặt với binh sĩ, trong lòng nghẹn khuất thật khó chịu, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, không chờ đợi được mà muốn nhanh chóng rửa sạch nỗi nhục này.
Những binh sĩ nghe hỏi sợ hãi lùi về phía sau hai bước, bốn mắt nhìn nhau: “Có nhầm lẫn gì không? Ở đây trước giờ không có Chu đại nhân nào hết, cũng không có người nào mang vết sẹo trên mặt cả”
Mộ Dung Phong cũng trầm giọng gọi: “Phó Côn, hiện giờ hành vi tội ác của ngươi đã bại lộ, trước mặt bao người ngươi cho rằng sự tình còn có cơ hội chuyển bại thành thắng sao?
Nếu ngươi thành thật nhận tội thì người nhà ngươi có lẽ còn có cơ hội bảo vệ được tính mạng, nếu vẫn ngoan cố không theo chính là tội tru di cửu tộc, lần này ngươi nhất định sẽ trốn không thoát được.”
Thân thể Phó Nguyên soái khẽ run lên thể hiện nội tâm đang giấy dụa.
Phó Nguyên soái phu nhân cùng công tử nửa đêm bị tiếng súng đánh thức, liều lĩnh chạy tới quỳ gối cầu xin trước mặt Mộ Dung Phong.
“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng…, việc này không có quan hệ gì với đại nhân nhà ta hết, hắn cũng là bị người lừa gạt…”
“Câm miệng lại!” Phó Nguyên soái quát lớn: “Nói nhảm cái gì vậy?”
Phó Nguyên soái phu nhân lập tức ngậm chặt miệng, không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893530/chuong-989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.