“Hai người các người không dẫn theo bính lính tới đây sao? Muốn chết sao?
Mộ Dung Phong bước tới, đỡ lấy Lãnh Băng Cơ, bất động thanh sắc đem Cừu thiếu chủ đẩy sang một bên: “Chẳng phải ngươi cũng một mình ở nơi đầm rồng hang hổ này sao? Xung quanh còn không có ai, thật đáng thương, thiếu chút nữa thì bỏ mạng ở chỗ này để làm mồi cho hai con chó bên ngoài kia sao?”
Lời còn chưa nói xong, thuốc mê của hai con chó đã hết, chúng từ từ tỉnh lại, miệng rên rỉ.
Không hay rồi, nếu bây giờ chúng kêu lên chắc chắn sẽ làm kinh động đến đám hạ nhân trong phủ.
Lãnh Băng Cơ thúc giục: “Có chuyện gì thì để ra ngoài nói sau.
Hai người bọn họ mang Cừu thiếu chủ cùng ra khỏi hầm, vừa ra ngoài liền choáng váng.
Tiểu viện đã bị bao vây. Trước mặt ba người họ đều là những thanh chói mắt. Trong ngoài đều bị bao vây dày đặc, không biết là đã huy động bao nhiêu binh sĩ nữa.
Xem ra hành tung của hai người đã sớm bị phát hiện.
Phó Nguyên soái từ đám người đẳng sau bước ra nói: “Ta xem ngươi như khách quý mà đối đãi, không nghĩ đến người lại có ý đồ khác. Nửa đêm canh ba các ngươi không ngủ, chạy tới tiểu viện của ta làm gì?”
Lãnh Băng Cơ suy nghĩ một chút, biết không thể giả vờ được nữa, tiến lên một bước mỉm cười nói: “Ta cũng định đi ngủ, nhưng mà lỗ tai liên tục nghe thấy tiếng người kêu la cứu mạng khiến ta không tài nào ngủ được nên đã lần theo âm thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893526/chuong-985.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.