Chương trước
Chương sau
“Tự sát?”Hoàng đế đột nhiên xoay người, không thể tin được.
Thái giám lại cẩn thận dè dặt nói: “Treo cổ trong phòng, vừa mới tắt thở, thân thể vẫn còn ấm. Nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Nhưng sợi dây thừng trên cổ nàng ta có chút kỳ quái. Còn về việc là tự sát, hay là sau khi bị người ta mưu sát giả mạo hiện trường tự sát, thì vẫn phải đợi cẩn thận kiểm tra mới có thể kết luận được”
“Được lắm, được lảm!”Hoàng đế giận dữ nói: “Hoàng hậu đâu?”
“Hoàng hậu đang xử lý chuyện này”
Hoàng đế muốn phát giận, nhưng lại nhịn xuống, quay mặt dặn dò Lộc công công: “Chuyện này ngươi đi qua đó hỏi một tiếng, xử trí thỏa đáng, để hoàng hậu lập tức đến chỗ trẫm một chuyến.”
Lộc công công lập tức nhận lệnh mà đi.
Hoàng đế vẫn là nế mặt hoàng hậu, lệnh cho Na Trát Nhất Nặc cùng với đám người nhãn rỗi toàn bộ đều lui xuống.
Không lâu sau, hoàng hậu đến.
“Vừa mới nghe cung nữ bẩm báo, nói là Huệ phi xảy ra chuyện ở đây, vừa định tới dò thăm, ai ngờ lại vấp chân, thật sự là không khỏi lo lắng”
Sắc mặt hoàng đế thản nhiên, nâng mí mắt liếc hoàng hậu một cái: “Vậy nàng có biết cung nữ kia tại sao lại tự sát không?”
Hoàng hậu lắc đầu: “Thiếp lúc này cũng bưồn bực. Thiếp đối đãi với đám nô.
tỳ luôn rộng rãi, cũng không quá khắt khe, nàng ta đang yên đang lành, tại sao.
lại nghĩ không thông cơ chứ? Sợ là có chuyện gì khó xử rồi?”
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Đó là bởi vì, hôm nay Huệ phi chạy tới lãnh cung, chính là vì nàng ta cố ý nói nhảm, dụ dỗ Huệ phi qua đó”
Hoàng hậu ngạc nhiên: “Sao có thể? Nàng ta làm như vậy có mục đích gì chứ?”
“Nàng ta đương nhiên là không có ý đồ gì, nhưng, trẫm nhớ rõ, hình như đã nói với hoàng hậu nàng, nếu như Huệ phi chạy tới lãnh cung thăm Cẩm Ngụ, vậy.
thì, sẽ đưa. nàng ấy vào lãnh cung làm bạn với Cẩm Ngu. Không lẽ hoàng hậu.
tưởng thật đấy chứ?”
Lời này của hoàng đế rõ ràng là một câu hai ý.
Hoàng hậu sợ tới mức quỳ “bụp thõm “xuống: “Hoàng thượng ngài chẳng qua là đang hoài nghĩ thiếp chỉ thị nàng ta mưu hại Huệ phi sao?”
Hoàng đế nheo mắt sắc bén: “Chẳng lẽ không phải sao?”
“Thiếp oan uổng!“Sắc mặt hoàng hậu thay đối: “Thủ đoạn vụng về như vậy, hơn nữa hại chết cung nữ này, chẳng phải là nơi này không có ba trăm lượng, thiếp nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Xin Hoàng thượng hãy.
minh xét, chuyện này tuyệt đối không phải do thiếp làm”
“Bốp!”
Hoàng đế đột nhiên ném chén trà trong tay xuống đất, nước bản tung tóe khắp nơi, bản lên cả thân của hoàng hậu. Hoàng hậu quỳ xuống, không dám nhúc nhích, ngay cả lá trà dính trên mặt cũng không dám giơ tay lên phủi, sợ tới mức mí mắt run rẩy.
“Người là của nàng, ngoại trừ nàng thì còn ai khác chứ? Một mặt thì sai người lan truyền tin tức Cẩm Ngu bị bệnh nặng, mặt khác lại dùng khi đen dụ dỗ Vân Triệt. Hôm nay nếu không phải Huệ phi liều chết bảo vệ Vân Triệt, nếu không phải Băng Cơ và Phong nhỉ chạy đến kịp thời, thì bây giờ, chỉ sợ là Vân Triệt và Huệ phi đã gặp phải tai ương rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.