Lãnh Băng Cơ bên này hết tức giận, cùng bình tĩnh lại chút, quở trách Tiểu Vân Triệt: “Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có chạy lung tung trong Lãnh cung, đến Lãnh cung làm cái gì? Đây là nơi cho ngươi chơi chắc?”
Tiểu Vân Triệt thấy hơi tủi thân: “Con thấy một con khỉ nhỏ rất dễ thương, chạy thẳng đến chỗ này. Khi nhỏ chạy vào đây rồi biến mất”
Khi nhỏ?
Lãnh Băng Cơ vô cùng kinh ngạc.
Thị vệ vội tranh luận: “Người cũng biết mà Vương phi nương nương, Lãnh cung là nơi nào, sao có người nuôi khỉ? Tiểu nhân chưa thấy bao giờ”
Bỗng dưng mấy người đều cảnh giác hỏi Tiếu Vân Triệt: “Con khỉ trông thế nào?”
“Rất bé, chỉ cỡ con chuột nhỏ màu xám tro bóng loáng, dễ thương hơn con khi của lan trung gia gia nhiều”
Con khi già của Lang trung Giang đã lớn tuổi rồi, cả ngày không thèm động tay chân, làm Tiểu Vân Triệt không thích.
Mộ Dung Phong hơi cau mày: “Chẳng lẽ thích ngủ trong ống đựng bút, giá sách, rất ngoan, sao lại chạy lung tung thế được? Nhưng mà thân có chạy ra ngoài, đi đâu không đi sao lại dẫn Tiểu Vân Triệt đến lãnh cung? Mà sao người này biết trên người Cẩm Ngu có cổ trùng có thể gây nguy hiểm cho Tiểu Vân Triệt?
Nếu do Cẩm Ngu làm, mấu chốt là nàng ta biết Tiểu Vân Triệt? Con khỉ dù thông minh đến đâu cũng chỉ là động vật. Trừ khi, Cấm Ngu có đồng lõa trong cung.
May thay hôm nay có Huệ Phi thân đến chậm hai ba phút nữa thôi là không cứu nổi mạng Huệ Phi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893419/chuong-878.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.