“Huệ Phi nương nương à? Có phải người đến thăm Cẩm Ngu có đúng không Huệ Phi nhìn qua cánh cửa đổ nát, nén lại nỗi chua chát, mở miệng khóc nức nở: “Con gái của ta, mấy năm qua con đã sống như thế nào? Tại sao con lại ra nông nỗi này hả con?”
Cẩm Ngu lập tức bật khóc nức nở: “Nương Nương, Cẩm Ngu bất hiếu, người đã vất vả nuôi nấng con bao nhiêu năm nay, coi con như con ruột. Nhưng Cẩm Ngu lại không thế ở bên cạnh người để báo hiếu, lại còn khiến cho người tốn sức vì con, Cấm Ngu đáng chết! Nương Nương cứu con đi, những ngày tháng sau này con sẽ hầu hạ chăm sóc tốt cho người”.
Huệ Phi nương nương nhìn đứa con yêu mà mình nuông chiều nói ra những lời đau lòng đến như vậy, trong lòng cũng chợt dịu lại.
Lúc đầu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, ai khiến ngươi lúc đó làm chuyện ậy? Ngươi cũng biết rằng trong mấy năm nay ngươi đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cho Phong Nhi!”
“Ngay cả nương nương cũng không bảng lòng tha thứ cho Cẩm Ngu sao
Cẩm Ngu từ trước tới nay chưa từng nghĩ sẽ hãm hại biểu ca, Cẩm Ngu chỉ là nhất thời bị ma quỷ xuôi khiến, tức giận với Lãnh Băng Cơ. Con thà rằng mình chết đi cũng không muốn làm hại biểu ca dù chỉ là một chút!”
Huệ Phi nghe xong trong con muốn ta nói cái gì đây? Nếu con đã thực sự hối cải rồi, bằng lòng xin tha hai người họ rộng lượng, chắc sẽ không làm khó con đâu”.
Cấm Ngu cười đau khổ: “Khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893415/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.