“Đúng, thì sao?” Cừu Thiếu Chủ dùng ngón tay vân vê một lọn tóc đen ở trước ngực, thờ ơ mà kiêu ngạo: “Bản thiếu gia đã mua lại tất cả những nhà chung quanh Vương phủ của ngươi, ngươi đã bị bao vây rồi. Từ hôm nay trở đi, bản thiếu gia sẽ ở lại những căn nhà này một thời gian, không có việc gì thì sẽ leo tường thổi sáo trêu chọc nhi tử của ta một chút, không mượn ngươi xen vào.”
Mộ Dung Phong liếc nhìn Phong vương phủ của mình một vòng, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, xung quanh cũng không phải nhà dân bình thường, phần lớn là nhà giàu có.
Cừu Thiếu Chủ này chỉ trong chốc lát đã mua lại tất cả, vậy phải đập bao nhiêu bạc đây? Nếu như ít, ai sẽ hiếm lạ?
Nhà ai cũng không thiếu chút ngân lượng này.
Mộ Dung Phong khẽ mỉm cười: “Nói vậy thì, phòng vệ của Phong vương phủ ta trái lại có thể buông lỏng một chút. Dẫu sao, nếu ai muốn vào vương phủ, trước hết phải thông qua cửa ải Cừu Thiếu Chủ ngươi. Có ngươi giữ cửa giúp Vương phủ ta, bản vương có thể yên tâm không lo rồi”
Mẹ, mắng người mà không văng tục, lại bảo rằng Cừu Thiếu Chủ ta làm gâu gâu giữ cửa?
Cái miệng của Cừu Thiếu Chủ cũng không nhường nhịn chút nào: “Được rồi được rồi, trừ trộm người, Cừu Thiếu Chủ ta cũng không có hứng thú đối với thứ khác. Phong vương gia ngươi cứ yên tâm về chút gia sản nhỏ bé sâu ăn chuột cắn kia của ngươi đi. Hai chúng ta làm hàng xóm thì tốt biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893377/chuong-789.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.