Vừa hay, Na Dạ Bạch đưa Na Trát Nhất Nặc ra ngoài, huynh muội hai người họ đứng nói chuyện cách đó không xa.
Na Trát Nhất Nặc lo lắng nói: “Ca ca hãy nghe muội muội, ngày mai hãy dẫn người rời khỏi Nhạn Linh quan, trực tiếp trở về đô thành của chúng ta. Nơi này tự nhiên có ta, huynh không cần lo lắng”
Na Dạ Bạch thở hổn hển vài tiếng: “Ta đã nói là không được, chuyện này vì ta mà ra, sao có thể để cho muội gánh vác danh tiếng và tội lỗi này của ta với phụ vương mẫu hậu chứ, ta sẽ thành thật bẩm báo”
“Không được” Na Trát Nhất Nặc chắc chắn như đinh đóng cột: “Chẳng lẽ huynh đã quên lời dặn dò của phụ vương khiêu khích chiến sự hai nước, đây cũng không phải là sơ suất nhỏ, vương thúc bọn họ nhất định sẽ mượn cơ hội này viết thành án văn lớn. Cộng thêm thân thể huynh không tốt, không biết bọn họ muốn gây ra chuyện gì nữa, ngay cả vương vị của Nam Chiếu, e là tràn đây nguy hiểm.
Dù sao, trước kia ta và Phong vương phi đã từng đầu nhau, cứ nói Phong vương phi là do ta bắt tới Nam Chiếu, nên mới gây ra chiến sự này. Chỉ cần phụ vương và mẫu hậu vẫn bảo.
†oàn tướng soái, thì chúng ta có thể bình an vượt qua được trận này rồi.”
“Nhưng mà, phía bên con dân Nam Chiếu, muội sẽ mang tội danh đó, phụ vương bọn họ có thể chịu đựng được sức ép của mấy vương thúc, nhưng sợ là không giữ được muội”Na Bạch Dạ có chút do dự.
“Giang sơn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893346/chuong-758.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.