Chính hắn cũng bay lên nhanh như tên bắn.
Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân lại thờ ơ, không để tâm đến hắn.
Mộ Dung Phong vừa ôm được Lãnh Băng Cơ vào trong lòng, hai đầu gối như mềm ra, suýt chút nữa quỳ gục xuống.
Hắn cúi đầu quở trách: “Nơi nguy hiểm như vậy mà nàng cũng trèo lên, muốn dọa chết ta?”
Lãnh Băng Cơ trong phút chốc hóa thành con mèo mướp, một tay ôm cổ hắn nũng nịu, hơi thở còn mùi rượu nói: “Sao chàng không ngủ thêm lúc nữa?”
“Nàng không ở bên, ta thấy không thực” Mộ Dung Phong hơi cau mày: “Học uống rượu từ khi nào?”
Vẫn luôn biết uống mà, chỉ là trước đây bế Tiểu Vân Triệt nên không thể uống mà thôi.
Lãnh Băng Cơ cười híp mắt, nhấc chân một cái đã đứng dậy từ trong lòng hắn: “Chàng đến rất đúng lúc, bọn ta đang nói đến người thần bí mặc đồ đen, cảm thấy dường như là người quen thuộc ở quanh mình. Chàng có biết là ai không?”
Mộ Dung Phong nhếch môi, dừng lại một chút rồi nói: “Không biết”
Lãnh Băng Cơ hơi thất vọng, sau khi nhận được câu trả lời phủ nhận của Mộ Dung Phong, chút ảo tưởng trong lòng nàng đã tan biến: “Không biết sau này còn có thể gặp lại hắn không, vừa rồi có nghe nói đại quân triều đình sớm nhất phải ngày kia mới đến thành Bích Thủy, có phải chàng vẫn tiếp tục tấn công Nam Chiếu?”
Mộ Dung Phong gật đầu: “Đến cũng đến rồi, đương nhiên †a phải đánh đến khi nào hắn chịu thua mới thôi. Đại quân đi đường chậm chạp như vậy thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893336/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.