Ở thành Hoài Châu, Lãnh Băng Cơ bị Na Dạ Hành hạ thuốc độc, lúc đó đúng là nàng toàn thân bủn rủn, không có một chút sức lực nào để chống cự lại cả.
Đợi đến lúc vất vả lắm nàng mới có thể âm thầm giải được độc dược, hồi phục lại khí lực thì người đã ở trên nước rồi. Xung quanh là một vùng nước trắng xóa, dòng nước chảy rất xiết, nàng muốn thoát thân cũng là một điều rất khó khăn.
Có một câu nói gọi là đi tới đâu thì hay tới đó. Dù sao thì Lãnh Băng Cô nàng cũng đã leo lên thuyền giặc rồi, vậy thì nàng cứ bình thản như không, không phản khách, không bỏ trốn, yên phận đi tới Nam Chiếu với Na Dạ Hành vậy.
Nếu đã mất công đi một chuyến thì nàng chắc chắn không thể tay không trở về như thế được. Trong tình thế bắt buộc bất đắc dĩ lắm nàng mới làm như thế với đám cổ trùng gây bệnh thổ tả ở Trường An. Hôm nay nhân lúc công chúa của Nam.
Chiếu không có ở đây, nàng sẽ dứt khoát phá hủy đám cổ trùng kia của nàng ta rồi sau đó trốn khỏi thành Bích Thủy và trở về Trường An.
Na Dạ Bạch phái một đội thị vệ canh giữ Lãnh Băng Cơ, hắn ta vẫn rất cảnh giác với nàng.
Đây là cơ hội Lãnh Băng Cơ khó mà có được, thế nhưng nàng không thể đánh rắn động cỏ được, cách tốt nhất là thần không biết quỷ không hay, nếu không thì sau khi thuận lợi làm xong chuyện rồi nàng muốn rời khỏi thành Bích Thủy cũng rất khó khăn.
Lãnh Băng Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893310/chuong-722.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.