“Không biết cô nương họ gì? Quê quán ở đâu?”
“Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, không cần khách khí”
Tên ma ốm kia không nghe lời: “Sở mỗ không thích nợ ân huệ của người khác. Kính xin cô nương cho ta biết phủ đệ của cô nương ở nơi nào để Sở mỗ có thể báo đáp một, hai.”
“Câu nào cũng cô nương, lẽ nào hắn không thấy mình đã búi tóc lên hay sao?”
Lãnh Băng Cơ lần thứ hai từ chối: “Ta là đại phu, nếu công tử muốn cảm ơn thì trả một lạng bạc tiền xem bệnh là được”
Nam nhân này hơi nhíu mày lại, rõ ràng là không vui: “Lế nào tính mạng của bản công tử chỉ có giá một lượng bạc thôi hay sao? Yêu Cửu, vào bên trong kiệu lấy ngân phiếu năm nghìn lạng bạc lại đây.”
“Ôi chao, lắm tiền nhiều của như thế cơ à? Đây là định dùng bạc ném ngất mình hay sao? Rốt cuộc là cha hắn phải có nhiều tiền đến mức nào cơ chứ?”
Trong lòng nàng yên lặng nhớ lại một lượt mấy nhà danh gia vọng tộc có máu mặt mà nàng thường giao tiếp ở Trường An nhưng cũng không nghĩ ra được đây là vị tai to mặt lớn nào cả. Chẳng lẽ hắn nhảy ra từ bên trong mỏ vàng hay sao?
Lãnh Băng Cơ cười khẽ một tiếng: “Hóa ra tính mạng của công tử chỉ có giá năm nghìn lạng bạc mà thôi”
“Hỗn láo!” Yêu Cửu lập tức quát lớn, nghe giọng điệu này thì có vẻ đúng là lai lịch không nhỏ thật.
Lãnh Băng Cơ không sốt ruột cũng không tức giận: “Là chính công tử nhà ngươi dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893262/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.