“Sao có thể như vậy được? Đây là người nào mà không biết cách làm việc như vậy? Không tiến vào hỏi thăm tình hình cứu trợ thiên tai một, chẳng lẽ không sợ sau khi về kinh thành, hoàng đế hỏi cái gì cũng không biết thì sẽ không thể báo cáo kết quả được hay sao?
Huống chỉ, chính mình đã bị mắc bệnh dịch, sợ làm người nhà lo lắng nên vốn không truyền tin về Thượng Kinh, sao hoàng thượng có thể biết được?
Vậy nên chắc chắn người đó không phải phụng chỉ đến đây: “Ngươi nói thuốc này là do Hồi Xuân Đường tạo ra à?”
“Đúng vậy, người đến nói Hồi Xuân Đường đang sản xuất thuốc với số lượng rất lớn, chỉ ít ngày nữa là có thể phân phát đến trong tay người dân gặp nạn rồi”
“Xem ra bản thế tử đã nợ Hồi Xuân Đường một ân huệ rồi. . ngôn tình hay
Chờ ta khỏi bệnh nhất định sẽ tự mình tới thăm hỏi”
Lãnh Băng Cơ không để chuyện đưa thuốc ở trong lòng, diện tích Dự Châu bao la rộng lớn, sao hai người có thể trùng hợp gặp nhau ở một nơi lớn như vậy được cơ chứ?
Nàng dẫn theo hai người Địa Lợi và Nhân Hòa đi khắp thành Hoài Châu điều tra ngọn nguồn bệnh dịch, nhưng đã liên tục hai ngày mà không có manh mối gì cả.
Thẩm Phong Vân bị bệnh khiến công việc cứu trợ phải tạm thời dừng lại, ngoài việc mỗi ngày phát cháo giúp người dân gặp nạn có thể ăn no bụng ra thì các công việc khắc phục hậu quả sau thiên tai như xây dựng sửa chữa nhà cửa, dọn dẹp đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893259/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.