Cứu chữa nạn dân không chỉ đơn giản là cứu tế, chỉ phí trên mọi phương diện, thật sự phải chỉ ra một khoản không nhỏ.
“Lấy của dân, dùng cho dân, nếu không huynh kiếm nhiều bạc như vậy để làm gì chứ? Huynh tiêu hết sao?”
“Ta không tiêu hết thì ta không được giữ lại cho nhỉ tử ta sao? Nhi tử của ta bây giờ đã có một hàng tiểu thanh mai đang chờ gả đó, không dành dụm chút ngân lượng cho thằng bé, thằng bé có đủ khả năng nuôi nhiều vợ như vậy không?”
Sau khi tới Giang Nam, Cừu thiếu chủ đối xử với tiểu Vân Triệt giống như nhi tử ruột của mình vậy. Tự nhiên, mẫu thân của thằng bé – Lương Khương phu nhân cũng như vậy mà trở thành nữ nhân kim ốc tàng kiều của Cừu thiếu chủ.
Mọi người đều nói, xuất thân của Lương Khương phu nhân không tốt, vì thế đã định trước là không tên không phận.
Lãnh Băng Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Vân Triệt theo huynh, đã bị huynh dạy hư rồi. Tuổi thăng bé vẫn còn nhỏ, đã biết nói mấy lời ngon ngọt dỗ tiểu cô nương vui vẻ, như vậy cũng không thể đọc sách tiếp được”
“Nhi tử nối dõi của bản thiếu ít ỏi, toàn bộ hi vọng đều gửi gắm ở trên người thằng bé. Thằng bé có tiền đồ không thì không quan trọng, dù sao thì bản thiếu đã gây dựng một mảnh giang sơn cho thằng bé, đủ cho thẳng bé tiêu xài. Quan trọng nhất là, để thằng bé sinh vài đứa nhỉ tử, vì thế, dạy em bé từ khi còn nhỏ, biến em bé trở thành vạn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893247/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.