Ai biết, lần này Hoàng đế nhìn lầm người, vị khâm sai này lại cùng một giuộc với vị tri phủ ở Dự Châu, ngầm chiếm đoạt khoản lương thực để cứu trợ thiên tai, không làm thì không có thành tựu gì, khiến nạn dân xem người là thức ăn, tiếng oán than khắp nơi.
Sau thảm họa lớn thì chắc chắn sẽ có đợt dịch lớn, những nạn dân trôi dạt ở khắp nơi kia chết đói ở ven đường, thi thể không người chôn cất, lại thêm trời nóng. thi thể trở nên thối rữa, sau đó bệnh dịch bùng lên từ thành Hoài Châu, rồi bắt đầu lan ra khắp nơi.
Hai người khâm sai và tri phủ sợ bệnh dịch sẽ lan rộng, mình không chịu trách nhiệm nổi, hạ lệnh hễ có người có triệu chứng sốt, tiêu chảy, người có triệu chứng nghiêm trọng thì trực tiếp chôn sống.
Đã như vậy rồi, bách tính của Dự Châu còn có ai dám ở lại chờ chết sao, phá tan cửa thành, chạy trốn khắp nơi.
Khoảng cách giữa Dự Châu và thượng kinh không tính là quá xa, chỉ cách mỗi sông Hoàng Hà. Nạn dân kéo dài từ trẻ con đến nữ nhân, dìu già dắt trẻ, một nhóm lại một nhóm, chạy đến thượng kinh để kiếm một con đường sống. Đương nhiên bệnh dịch đã lan đến thượng kinh, thậm chí thái giám phụ trách việc mua sắm ở trong cung cũng bị nhiễm loại bệnh này sau đó mang vào trong cung.
Trong một khoảng thời gian khiến cho người ở trong cung đều hoảng sợ, lo lắng sống qua ngày.
Hoàng đế hạ lệnh cho Thái y viện, ngày đêm nghiên cứu cách chữa loại bệnh mới này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893242/chuong-654.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.