Vu phó tướng mê mẩn trợn tròn mắt, cái chiêng trên tay “Cạch” một tiếng rơi trúng vào mu bàn chân của hắn ta, thế nhưng hắn ta cũng không tỉnh lại.
Từ trên mặt đất, Cẩm Ngu nhếch nhác đứng dậy, ánh mắt của nàng ta vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm Vu phó tướng, không hề buông lỏng một phút giây nào.
Nếu như Vu phó tướng đã tự mình đến đây rồi thì chỉ cần một đêm thôi là hắn ta đã có thể dễ dàng đưa nàng ta ra khỏi thành, thế thì nàng ta sẽ không cần phải tốn chút công sức nào cả.
Nàng ta dùng giọng nói vô cùng mị hoặc, lại gần Vu phó tướng thổi một hơi: “Ngoan, nghe lời của ta, đưa ta ra khỏi phủ ngay lập tức”
Vu phó tướng đi về phía trước, nghe lời như một đứa bé, đâu còn một chút oai phong nào như lúc nấy vừa đánh người?
Dưới sự dẫn đường của hắn ta, con đường ra khỏi phủ của Cẩm Ngu Đi vô cùng suôn sẻ, không có ai gặng hỏi.
Khi hai người ra khỏi Vương phủ, Vu phó tướng còn quan †âm mà chuẩn bị một con ngựa giúp Cẩm Ngụ, tự tay đỡ nàng †a lên lưng ngựa, vỗ mông cho nó chạy đi.
Phía sau lại có tiếng gào thét của ai đấy vang lên, giống như tiếng sấm thét vang trời: “Tiêu Cẩm!”
Đó là tên thật của Cẩm Ngu. Nàng ta đột nhiên quay mặt lại, cũng chỉ thấy trước mặt lóe lên một tia sáng trắng, ngay lập tức, đôi mắt của nàng ta như bị kim châm muối xát, cả người của nàng ta chấn động, xém chút nữa là đã ngã ngựa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893218/chuong-630.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.