Nàng chậm rãi lấy chìa khóa từ trong thắt lưng, đưa cho Mộ Dung Phong, gắn từng chữ: “Chàng không phải chỉ muốn lấy lại chiếc chìa khóa này sao? Một chiếc chìa khóa cũng không mở được khóa của chàng, vậy giữ nó còn có ích gì? Ta trả lại chàng. Từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt tình cảm, Vĩnh viễn không gặp lại nhau!”
Coi như tình cảm chân thành của ta mấy tháng qua ném cho chó ăn.
Mộ Dung Phong hai mắt nhíu chặt, lửa giận đột nhiên dâng lên, hai má căng thẳng. Trong tâm trí hắn, giọng nói đây mê hoặc vang lên lặp đi lặp lại: “Lãnh Băng Cơ lấy ai làm chồng cũng được, nữ nhân này chính là con rắn độc”
Giọng nói càng ngày càng dày đặc, trong người hắn bứt rứt khó chịu, thậm chí có vài phần khát máu bốc lên.
“Muốn đi sao? Được thôi. Bỏ lại đứa nghiệt chủng trong bụng nàng. Thái y nói rồi, chỉ cần nhau thai của đứa nghiệt chủng đó là có thể cứu được đứa bé trong bụng Băng Nguyệt”
Chỉ một câu nói, Lãnh Băng Cơ như thấy sét đánh giữa trời quang, kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được, một lúc sau mới lên tiếng: “Chàng … nói cái gì?”
Mộ Dung Phong từng bước áp sát, hai mắt đỏ ngầu bừng bừng sát khí, hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng suýt chút nữa khiến nó gấy ra. Lời nói lạnh lùng như băng treo dưới mái hiên lạnh lẽo, có mũi nhọn có thể đâm thấu lòng người.
“Bản vương không muốn ra tay, là nàng ép ta”
Cảm giác bất lực ngạt thở bao trùm khắp người Lãnh Băng Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893212/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.