“Biết, nhưng ta không biết phá giải, cần mời cao minh khác”
“Ai? Thiên Nhất không ở Thượng Kinh”
“Chưa nhìn thấy thỏ chưa thả ưng, trừ phi ta có thể ra ngoài, nếu không ta sẽ không nói”
Tê Cảnh Vân hơi khép mắt lại.
Hắn biết, những gì người bị nhốt ở phòng giam đối diện này nói có lẽ là thật. Hắn và Mộ Dung Phong cùng nhau lớn lên từ bé, hắn hiểu Mộ Dung Phong còn hơn cả bản thân mình.
Mộ Dung Phong bên ngoài lạnh lùng, dữ tợn, giống hệt một Diêm La đòi mạng, nhưng hắn là người ngoài lạnh trong nóng, là người mềm lòng, sao có thể đối xử lạnh nhạt, quá đáng với Lãnh Băng Cơ như vậy? Chuyện này quá khác thường.
Nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra chỉ là tất cả mọi người đều không biết mà thôi.
Hắn từ từ mở mắt, thoải mái đồng ý: “Được, ta cho ông cơ hội này, ông nhất định phải cố gắng hết sức mình”
Có câu nói dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thì khó. Hiện tại, hắn đã là hổ xuống đồng bằng, những người khi xưa thường qua lại với hắn đều tránh xa, chỉ hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với hắn, còn ai cất công chạy tới đại lao tìm hắn ôn chuyện chứ?
Ngoại trừ Thẩm Phong Vân.
Tuy nói hắn là trọng phạm cơ mật nhưng Thẩm Phong Vân là người chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra và giải quyết vụ án này, vì thế muốn gặp hắn ta không hề khó.
Tê Cảnh Vân nói với lính cai ngục rằng hắn chợt nhớ tới vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-phi-ngay-ngay-doi-huu-phu/893203/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.